Cậu chắc chắn rằng mọi câu hỏi đều được cậu trả lời một cách hoàn hảo!
Sau khi làm xong tất cả những đề này, cậu nhìn xung quanh, thấy các bạn học xung quanh cậu vẫn đang làm câu hỏi điền vào chỗ trống ở trang đầu tiên!
Về phần giáo viên toán Dương Vĩ Nam, gã thỉnh thoảng quanh quẩn bên cạnh hoa khôi lớp Tô My, chờ cơ hội “Nhìn no mắt”.
Dễ dàng làm xong bài kiểm tra, không còn gì làm, cũng không thể nộp trước, Diệp Phong nằm dài trên bàn, nhắm mắt dưỡng thần.
Sau vài phút, khi Dương Vĩ Nam quay đầu lại, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng này.
Ngay sau đó, sắc mặt Dương Vĩ Nam chợt trở nên u ám, giận dữ quát tháo:
“Diệp Phong, cậu đang làm gì đấy?”
Tiếng quát của gã ngay lập tức thu hút ánh mắt của mọi người nhìn về phía Diệp Phong.
Trong tình huống như vậy, tất nhiên Diệp Phong không thể ngủ được, chỉ có thể bất đắc dĩ ngẩng đầu lên.
Ngay sau đó, những lời chửi rủa của Dương Vĩ Nam ập đến như một cơn bão tấn công về phía cậu:
“Diệp Phong, cậu công khai ngủ gật trong thời gian kiểm tra, cậu không cảm thấy xấu hổ chút nào sao? Kỳ thi thử lần này cậu chỉ đạt 8 điểm môn toán, ngay cả một đứa thiểu năng trí tuệ cũng có thể đạt được điểm cao hơn cậu!
Vậy mà cậu lại không có chút lòng cầu tiến nào, một kẻ cặn bã như cậu không xứng làm học sinh của trường trung học Tô Hành chúng tôi, nếu tôi là hiệu trưởng, tôi nhất định sẽ đuổi học cậu!”
…
Nếu là Diệp Phong lúc trước, đối mặt với lời chửi rủa của Dương Vĩ Nam, có lẽ chỉ có thể nhẫn nhịn.
Nhưng bây giờ, cậu đột nhiên đứng dậy, sống lưng thẳng tắp, không chút sợ hãi nhìn thẳng vào mắt Dương Vĩ Nam, trầm giọng nói:
“Hừ… Theo tôi, Dương Vĩ Nam, một tên cầm thú đội lốt người chỉ biết trêu ghẹo nữ sinh, không xứng làm thầy của chúng tôi!”
Dứt lời, tất cả mọi người trong lớp học đều kinh hãi.
Không ai ngờ rằng Diệp Phong lại dám công khai khiêu khích Dương Vĩ Nam.
Dương Vĩ Nam nghe vậy, tức giận đến mức sắc mặt trắng bệch, nghiến răng nghiến lợi nói: “Được lắm, bạn học Diệp Phong, cậu lại dám coi thường giáo viên của mình, vu khống tôi như vậy! Chỉ vì thái độ ngủ gật trong giờ kiểm tra của cậu, tôi thấy cậu đã không còn muốn đi học nữa rồi!”
“Thái độ của tôi có vấn đề gì sao? Bài thi quá dễ, tôi làm xong rồi nên nghỉ ngơi một chút, có vấn đề gì à?” Diệp Phong lạnh lùng nói.
“Cậu nói cái gì? Cậu làm xong bài kiểm tra rồi hả?” Dương Vĩ Nam không dám tin hỏi.
“Đúng vậy!” Diệp Phong vẫy tờ giấy đầy đáp án trước mặt Dương Vĩ Nam.
Nhìn thấy những con số dày đặc trên bài thi, Dương Vĩ Nam khinh thường nói: “Dừng, cậu cho rằng viết bừa, nhận được một điểm số rác rưởi thấp kém thì coi như làm xong hả? Học sinh trường trung học Tô Hành phải đạt ít nhất 120 điểm trở lên!”
“Dương Vĩ Nam, ngay cả bài thi mà thầy cũng không thèm nhìn, sao thầy dám kết luận rằng tôi không thể đạt được số điểm đó?” Diệp Phong hờ hững nói.