“Tôi đề nghị, phải thẳng thừng đuổi anh ta ra khỏi nhóm chúng ta! Làm bạn với hạng người như vậy sẽ hạ thấp đẳng cấp của chúng ta!”
“Đúng vậy! Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng! Những người thực sự ngầu đều rất khiêm tốn, giống như cậu Diệp! Chỉ có loại người chẳng ra gì như Hoa Anh Kiệt mới thích chém gió khoe khoang cả ngày!”
Nghe thấy những lời này, sắc mặt Hoa Anh Kiệt tái nhợt, ngay cả đám đàn em thân thiết A Khải cũng theo bản năng lùi lại mấy bước, cứ như thể trên người hắn đang mắc bệnh truyền nhiễm, khiến bọn họ không dám tới gần.
Lúc này Hoa Anh Kiệt siết chặt nắm đấm, khuôn mặt vốn dĩ đẹp trai anh tuấn lại hoàn toàn méo mó, hai mắt trợn trừng như sắp nứt ra, vô cùng hung ác và nham hiểm liếc xéo Diệp Phong.
Hắn không hề có ý hối cải, cũng không ngờ mình lại rơi vào kết cục này, tất cả đều là lỗi tại hắn, nhưng ngược lại, hắn lại đổ hết sự căm hận và ngọn lửa giận lên người Diệp Phong!
…
Diệp Phong!
Là tại thằng ranh này mới khiến bản thân hắn từ trên trời cao rơi xuống vực sâu vạn trượng!
Vốn dĩ buổi tiệc hôm nay, Hoa Anh Kiệt định trút giận giúp Tô My, hung hăng sỉ nhục Diệp Phong.
Nhưng hắn hoàn toàn không ngờ được rằng, một nhân vật vốn dĩ nhỏ bé như con kiến trong mắt hắn, đột nhiên lắc mình đã biến thành một con rồng khổng lồ trên chín tầng mây!
Cách đây không lâu, khi Tô My chế nhạo Diệp Phong, cô ta đã từng nói một câu…
Rồng không sống chung với rắn!
Nhưng bây giờ, chưa qua bao lâu, Diệp Phong ngược lại đã trở thành một nhân vật lớn mà bọn họ chỉ có thể ngước mắt ngưỡng mộ!
Lúc này, dường như Hoa Anh Kiệt nghĩ tới điều gì đó, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào Diệp Phong, quát tháo:
“Không! Diệp Phong, vừa nãy sau khi cậu đánh cược với tôi, rõ ràng không gọi bất cứ cuộc điện thoại nào, vậy cậu dùng cách thức liên lạc nào để gọi cô An Ni đến đây?”
Nghe những lời này, mọi người xung quanh cũng tò mò, chờ đợi câu trả lời của Diệp Phong.
Họ cũng rất nghi hoặc, sao Hoa Anh Kiệt và Diệp Phong chỉ mới đánh cược trong vòng vài phút, mà Đường An Ni đã đến ngay lập tức như một nhà tiên tri.
“Đánh cược? Hai người cá cược gì thế?”
Lúc này, Đường An Ni hỏi với vẻ mặt mờ mịt: “Là tôi chủ động đi tìm Diệp Phong mà, một giờ trước tôi có gửi tin nhắn cho anh ấy, nhưng trên đường đến đây lại bị kẹt xe!”
Cái gì… một giờ trước?
Hoa Anh Kiệt vừa nghe thấy vậy, đồng tử đột nhiên co rút lại, cơ mặt giật liên hồi.
Nếu đúng là vậy thì vừa nãy khi hắn ngu xuẩn đi đánh cược với Diệp Phong, Diệp Phong đã sớm biết Đường An Ni sẽ tới, cho nên mới quả quyết đồng ý như vậy!
Lúc này, Hoa Anh Kiệt chỉ muốn tự tát mình vài bạt tai.
Đây không phải là tự nâng một tảng đá đập vào chân mình sao?