Nhìn thấy cảnh tượng này, những người qua đường đứng cách đó hàng chục mét đều há hốc mồm kinh ngạc.
Một cú đạp khiến mặt đất nứt lìa, trông như một vị thần.
Cảnh tượng này giống như một bộ phim viễn tưởng nào đó bọn họ chưa từng xem.
Đạo trưởng Ngô biết rằng không có đường lui nên đành phải đập mạnh thanh kiếm gỗ tổ tiên truyền lại xuống đất.
Đúng lúc này, một con rồng khổng lồ hình thành từ đá vụn bay tới trước mặt ông ta, va chạm với thanh kiếm gỗ.
Bùa chú màu vàng trên thanh kiếm gỗ phát ra ánh sáng vàng chói mắt, những ký hiệu ma quỷ trên lá bùa quay cuồng điên loạn, như thể chúng sắp bay ra ngoài.
Uy lực của Diệp Phong vượt xa sức tưởng tượng của đạo trưởng Ngô, ông ta nắm chặt chuôi kiếm, nhưng thanh kiếm gỗ vẫn run rẩy, gần như không thể chống cự nổi nữa.
“Cậu chủ Giang, mau chạy đi! Chạy càng xa càng tốt”.
Đạo trưởng Ngô quay đầu lại hét lớn với Giang Vân Phi.
Lúc này, Giang Vân Phi mới hoàn hồn lại, toàn thân run rẩy, chạy nhanh chân.
Sau khi hắn chạy được mấy chục mét, những lá bùa màu vàng trên thanh kiếm gỗ đều bị xé toạc, không còn màu vàng óng như trước mà trở nên mờ mịt.
“Rắc!”
Thanh kiếm gỗ không chịu nổi uy lực mạnh mẽ đó nữa, nứt lìa từ giữa thanh kiếm.
Thấy vậy, trong lòng đạo trưởng Ngô rỉ máu.
Thanh kiếm gỗ này là pháp khí quý giá được tổ tiên truyền lại, giá trị của nó không thua kém gì chiếc la bàn tìm kiếm báu vật.
Nhưng bây giờ không còn cách nào khác, đạo trưởng Ngô chỉ có thể đè nén đau thương cùng lửa hận trong lòng, lẩn trốn sang một bên.
Con rồng dài bằng đá vụn kia kéo dài về phía trước hơn mười mét rồi mới dừng lại.
Khi khói bụi lắng xuống, không gian im lặng chết chóc có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Tất cả ánh mắt đều tập trung vào Diệp Phong.
Mọi người không ngờ chàng thanh niên có ngoại hình bình thường này lại có uy lực lớn mạnh như vậy.
Con đường nhỏ lúc này như vừa bị đại bác bắn.
Đây là sức mạnh mà con người có thể sở hữu sao?
Diệp Phong đứng từ xa liếc nhìn Giang Vân Phi, Giang Vân Phi cảm giác như bị dã thú dõi theo, không dám động đậy.
Hắn nghĩ lại những lời mình vừa đe dọa Diệp Phong, trong lòng vô cùng sợ hãi, sợ Diệp Phong nổi điên lên sẽ làm chuyện gì đó.
“Cộc!”
“Cộc!” . Tiên Hiệp Hay
“Cộc!”
Diệp Phong bước từng bước về phía Giang Vân Phi, lạnh lùng nói.