Ngay sau đó phạn âm vang lên như tiếng chuông lớn vậy.
Luân, Loa, Tản, Cái, Hoa, Quán, Ngư, Trường, … ảo tượng của phật môn bát bảo cũng xuất hiện hiện xung quanh Ca Ba Lạp.
Nhìn thấy cảnh tượng kỳ lạ này, Diệp Phong không kìm được mặt mày biến sắc, không ngờ Ca Ba Lạp trong tay lại ẩn chứa cảnh tượng kỳ dị đến huyền ảo này.
Nếu như có đệ tử phật môn ở đây e rằng sẽ lập tức quỳ xuống, làm lễ cúng bái, tưởng phật thật sự giáng thế.
“Đùng”.
Diệp Phong đột nhiên cảm giác thấy cảnh tượng trước mắt thay đổi, vạn sự vạn vật dường như tiêu biến, sức mạnh tinh thần dồi dào vọt tới từ bốn phương tám hướng.
Tinh thần của cậu giống như chịu một cuộc tấn công trước nay chưa từng có, giống như con thuyền chao đảo trong bão tố, lúc nào cũng có thể bị đánh tan.
Trong phút chốc, trong thần thức của cậu xuất hiện mỗi chùm sáng khổng lồ còn sáng chói nóng bỏng hơn mặt trời, khiến người ta khó có thể nhìn thẳng.
Cho dù cách khoảng cách khá xa, Diệp Phong vẫn cảm thấy linh hồn của mình như bị thiêu cháy, rơi vào tình cảnh vạn kiếp bất phục.
Lúc này cậu dường như không thể suy nghĩ nữa, thà ngất đi còn hơn, nhưng mà không thể.
“Ông! Ma! Ni! Bát! Mị! Hồng!”
Đột nhiên, trong chùm sáng xuất hiện lục đạo phật ngôn, chính là chân ngôn lục tử chí cao vô thượng trong Mật Tông.
…
Lúc này, chùm sáng cực lớn từ từ thu lại, cuối cùng hiện ra khuôn mặt thật sự.
Nhìn qua là Bất Động Minh Vương của phật môn đang ngồi trên bàn thạch, trên người mang màu xanh đen, lông mày nhíu lại, mắt đầy tức giận, trên đầu có bảy búi tóc, bím tóc rũ lên vai trái, con mắt trái khép hờ, môi mím lại, trông có vẻ tức giận, lưng mang mãnh hỏa, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm dây thừng, trông dáng vẻ phiền não, hào quang của Garuda tỏa ra.
Bất Động Minh Vương, Đại Nhật Như Lai, Thích Ca Mâu Ni, ba vị phật này đều cùng một thể, nghe nói đều là luân hồi của phật giáo, còn được là Bất Minh Chi Vương, Ngũ Đại Vương Chi Vương Tôn, đủ để khiến ma quỷ bốn phương khiếp sợ, hủy hoại yêu quái tám phương.
Mà bây giờ hai mắt vị Bất Động Minh Vương này trợn lên đầy tức giận, trong đó ẩn chứng lôi đình, sấm sét, như phật đà đang đi giữa nhân gian, có hoa sen màu vàng kim bay quanh người.
Kim cang nộ mục, chấn áp bát phương, có yêu quái nào dám không phục.
Nhìn thấy cảnh này Diệp Phong chỉ cảm thấy ngực mình bị bóp nghẹt, dường như có một tảng đá lớn đè phía trên, cậu phải kiềm chế đến cực điểm, ngay cả hô hấp cũng khó khăn.
Kim quang lấp lánh, phật uy cuồn cuộn.
Trên người Bất Động Minh Vương toát lên sự thần thánh uy nghiệm, đánh vào thần thức của Diệp Phong.
Vẻ uy nghiêm thần thánh phát ra từ Bất Động Minh Vương tạo ra áp lực cực kỳ lớn cho thần thức của Diệp Phong.