Cuối cùng Diệp Phong vẫn nhận tấm thẻ bạch kim kia.
Đột nhiên ánh mắt Vương Chấn liếc về phía mắt tam giác nằm dưới đất cùng với cô gái xinh đẹp đang đỡ hắn, sắc mặt thay đổi, ông ta trầm giọng nói:
“Á? Dung Dung, chuyện gì thế này? Sao Đống Lương lại nằm đó?”
Nghe thấy vậy cô gái xinh đẹp chưa kịp mở lời, Diệp Phong đứng bên liền hỏi: “Chủ tịch Vương, họ là vợ và con nuôi của ông sao?”
“Không sai!”
Vương Chấn nói thẳng: “Diệp thần y, đây là Hoắc Dung Dung, vợ của tôi! Cô ấy là vợ thứ hai của tôi, người vợ đầu của tôi mấy năm trước qua đời vì bạo bệnh! Người bên cạnh là Vương Đống Lương con trai nuôi của tôi, tôi không có con, nên luôn coi nó như con trai ruột mà nuôi dưỡng, có điều bây giờ nó bị sao vậy, nằm bất động, chẳng nhẽ bị thương sao?”
Diệp Phong nghe thấy vậy, há hốc miệng, muốn nói lại thôi.
Hoắc Dung Dung đứng bên thấy vậy, mặt mày căng thẳng, cả người căng lên, hô hấp ngừng lại, trên đầu chảy đầy mồ hôi, sợ Diệp Phong nói ra chuyện gì đó.
Diệp Phong do dự một lúc, sau đó lắc đầu, lạnh lùng nói: “Chủ tịch Vương, không có gì, tôi tùy tiện hỏi thôi, lệnh công tử… chắc sắp hồi phục rồi!”
Cho dù cậu nhìn ra được giữa Vương Đống Lương và Hoắc Dung Dung có quan hệ “ảo diệu” nào đó.
Nhưng dù sao đó cũng là chuyện nhà Vương Chấn, cậu không muốn xen vào!
Hoắc Dung Dung thở phào nhẹ nhõm, cả người thả lỏng hơn nhiều.
Lúc này, mắt tam giác Vương Đông Lương toàn thân run lên, hít sâu một hơi, dường như khôi phục lại được khả năng khống chế cơ thể, hắn giãy giụa bò dậy.
Sau đó hắn lao đến trước mặt Vương Chấn, mỉm cười nịnh nọt, chắp tay nói:
“Chúc mừng cha nuôi hồi phục! Con biết cha nuôi ở hiền gặp lành, nhất định sẽ hóa hung thành cát, chuyển nguy thành an!”
Thấy dáng vẻ nịnh nọt của Vương Đống Lương, Diệp Phong nhíu mày, thực sự rất muốn kể chuyện hắn ban nãy suýt “hại chết” Vương Chấn cho ông ta nghe.
Nhưng lúc này Lục Vân Phong bước đến bên Diệp Phong.
Sau đó ông ta đứng trước mặt mọi người làm động tác không thể tin nổi:
“Bộp!”
Dưới ánh mắt của mọi người, Giang Nam Châm Vương Lục Vân Phong lại quỳ trước mặt Diệp Phong.
“Lục đại sư, ông làm gì vậy?”, Diệp Phong kinh ngạc nói, vội vàng duỗi tay ra đỡ lấy ông ta.
Ai ngờ ánh mắt của Lục Vân Phong sắc bén, giọng điệu chắc nịch, vang dội:
“Diệp thần y, Lục Vân Phong tôi cả đời kiêu ngạo cho rằng thuật châm cứu của mình không thua kém bất kỳ ai cả! Ai ngờ hôm nay được chứng kiến Độ ách thần châm của cậu mới biết núi cao còn có núi cao hơn nữa, người tài còn có người tài hơn, mấy chục năm tôi sống đúng là uổng phí! Bây giờ… tôi có một yêu cầu quá đáng, mong Diệp thần y đồng ý!”
“Yêu cầu quá đáng gì?”, Diệp Phong không hiểu hỏi.
Lục Vân Phong hơi ngẩng đầu, giọng điệu thành thật: .
||||| Truyện đề cử: Phó Thiếu Hào Hoa: Nguyện Sủng Tình Si! |||||
“Diệp thần y, xin hãy nhận tôi làm học trò!”