Mục lục
Cực Phẩm Tông Sư
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thằng nhãi, muốn chết à!”

Thấy Diệp Phong coi mình là chó hoang, Giang vân Phi vô cùng tức giận, khuôn mặt méo mó, trở nên rất hung dữ, hai tay nắm chặt lại, như thể sẽ ra tay bất cứ lúc nào.

Nhưng lúc này Ngô đạo trưởng kéo tay hắn lại, khuyên ngăn: “Cậu Giang, cậu là cơ thể quý giá, ra tay với loại nghèo kiết xác này, hạ thấp giá trị của bản thân! “

Nghe thấy lời này của Ngô đạo trưởng, Giang Vân Phi mới từ từ buông lỏng tay, gạt bỏ ý định ra tay, tuy nhiên nhìn ánh mắt Diệp Phong tràn đầy tàn nhẫn, ánh sáng lập lòe bất định, cũng không biết cậu đang nghĩ gì.



Đột nhiên Diệp Phong nghiêm túc nhìn ông chủ mặt méo nói: “Ông chủ, nếu như tôi có thể chữa khỏi bệnh của ông, ông có thể thừa nhận rằng miếng sắt này là của tôi không?”

“Chuyện này…”

Ông chủ mặt méo nghe thấy vậy, do dự một lúc, mặc dù ông ta biết hi vọng rất mong manh, nhưng vẫn muốn thử một chút.

Dù sao mục đích hiện giờ của ông ta là mình có thể trở sống như một người bình thường, được con gái yêu thương và công nhận.

Cho dù bán đi miếng sắt đó, kiếm được một triệu từ chỗ Giang Vân Phi, ông ta vẫn phải cầm số tiền đó đi trị liệu, hơn nữa cho dù ra nước ngoài, cũng chưa chắc đã có thể chữa được.

Nếu như bây giờ Diệp Phong thực sự có thể chữa được cho ông ta, vậy thì ông ta cần gì phải đi xa nữa?

Nghĩ đến đây ông chủ mặt méo nói với Diệp Phong: “Cậu bạn, tôi đồng ý cho cậu một cơ hội! Nếu như cậu có thể chữa khỏi cho tôi, miếng sắt này sẽ là của cậu!”

Thấy ông chủ mặt méo đột nhiên thay đổi, Giang Vân Phi ở bên cạnh tức nổ đom đóm mắt.

Tuy nhiên khi suy nghĩ lại, Diệp Phong nhất định là nói bừa, căn bệnh khiến toàn bộ bác sĩ nổi tiếng ở Giang Nam đều bó tay, một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch như cậu thì làm sao có thể chữa khỏi được chứ?

Nhưng lúc này Diệp Phong đột nhiên nói với ông chủ mặt méo: “Quyết định vậy đi! Bây giờ tôi sẽ chữa bệnh cho ông nhé!”

“Ở đây?”

Ông chủ mặt méo có chút khó hiểu, ông ta tưởng rằng chữa loại bệnh này ít nhất cũng cần thiết bị gì đó.

Giây tiếp theo, trước ánh mắt của tất cả mọi người, Diệp Phong bước tới trước mặt ông lão mặt méo, sau đó giơ tay trái lên một cách thô bạo và tát vào má phải của ông ta một cách hung ác!

“Bốp!”

“Bốp!”

“Bốp!”

Ba tiếng tát chói tai vang vọng cả hội trường.

Ngay lập tức, ông chủ mặt méo bị đánh đến chết lặng, mọi người xung quanh cũng ngây người!

Ông ta không thể ngờ được, Diệp Phong lại làm ra hành động ngông cuồng như vậy.

Đây rõ ràng không phải chữa bệnh mà là tìm cớ trút giận.

Phải mất hơn mười giây, ông chủ mặt méo mới hoàn hồn sau cú sốc, sau đó khuôn mặt tái nhợt vì tức giận, ông ta nghiến răng nhìn Diệp Phong, khàn giọng nói: “Thằng chó, mày dám đánh tao, muốn chết à!”

Ngay sau đó, ông ta siết chặt nắm tay phải, chuẩn bị đấm vào mặt Diệp Phong.

Lúc này, một tiếng kêu đột nhiên vang lên:

“Hả? Hồ Méo, miệng và mắt của ông sao không méo nữa rồi? Hình như khỏi hẳn rồi!”

“Thực sự không méo nữa rồi! Là mắt tôi hoa rồi sao?”

“Trời ơi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi!”

Nghe thấy tiếng bàn tán xôn xao của mọi người, ông chủ mặt méo vô thức đưa tay sờ vào bên phải mặt mình, sau đó toàn thân run lên, lập tức lấy điện thoại di động ra đặt ở chế độ “tự sướng” và chụp một bức ảnh khuôn mặt của chính mình.

Không chụp không biết, vừa chụp dọa hết hồn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK