…
Diệp Phong tùy tiện tung một nắm đấm, tiếng xé gió vang lên, cậu cảm thấy trong bắp thịt mình chứa đựng sức mạnh kinh khủng, cậu không khỏi cảm thấy vui mừng, càng cảm thấy có lòng tin với cuộc so tài trên võ đài kia.
“Tiểu Phong, đừng đắc ý tự mãn, cậu vừa mới vào Luyện Khí nhất trọng, đây chẳng là gì cả đâu!”, ông Ngụy lập tức tạt cho cậu một gáo nước lạnh.
“Luyện Khí nhất trọng là gì?”, Diệp Phong hỏi.
Sau đó ông Ngụy giải thích Diệp Phong mới hiểu được con đường tu tiên dài đằng đẵng, có thể phân làm các cảnh giới như Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, …
Mỗi cảnh giới được chia làm cửu trọng.
Luyện Khí nhất trọng là cảnh giới mới nhập môn, có điều thể chất so với người bình thường vẫn mạnh hơn một chút, nhưng cũng chẳng có gì đáng để tự hào cả.
Sau đó ông Ngụy nói tiếp: “Tiểu Phong, bây giờ tôi sẽ truyền cho cậu một bộ công pháp tên là “Tứ Linh Thần Quyết”. Đông Phương Thanh Long, Tây Phương Bạch Hổ, Nam Phương Chu Tước, Bắc Phương Huyền Vũ”.
“Thanh Long Bạch Hổ cai quản bốn phương, Chu Tước Huyền Vũ thuận âm dương. Thanh Long chủ ở sống chết, Bạch Hổ chủ ở giết phạt, Chu Tước chủ ở linh động, Huyền Vũ chủ ở phòng vệ. Tứ linh đại diện cho bốn loại công pháp, còn về lĩnh ngộ loại công pháp nào trước chỉ có thể xem năng lực của cậu đến đâu!”
Ngay giây sau, Diệp Phong chỉ cảm giác một luồng thông tin bất tận như nước lũ chảy vào đầu mình, sức mạnh tứ chi hoàn toàn khác biệt đang kích động trong cơ thể cậu.
Đột nhiên Diệp Phong cảm giác được có một luồng sức mạnh phù hợp nhất với mình.
Ngay sau đó, trong đầu Diệp Phong chợt hiện lên ảo ảnh của Bạch Hổ cực lớn, dường như chiếm hết cả đất trời, trông rất sống động, ngay cả lông trên người nó cũng lộ ra rõ ràng.
Cuối cùng khiến người ta cảm thấy kinh ngạc là ánh mắt của Bạch Hổ kia như đang khinh thường vạn vật, là bá chủ sát phạt thiên hạ, giết chết tất cả, thôn tính đất trời!
“Gào!”
Trong phút chốc, Bạch Hổ kia gào thét, núi sông rung chuyển, lay động nhật nguyệt, Diệp Phong chỉ cảm thấy tinh thần của mình cũng bị tấn công làm lễ rửa tội.
Ngay lúc này, dù đang là sáng sớm nhưng bầu trời phía tây đột nhiên xuất hiện bảy ngôi sao, nó đột ngột lóe sáng, trong nơi u tối như có bảy luồng sức mạnh rót vào cơ thể Diệp Phong, cậu như sinh ra cảm giác đồng nhất diệu kỳ với bảy ngôi sao kia.
Nhìn thấy cảnh này cho dù là ông Ngụy là nhất đại tiên tôn cũng cảm thấy khiếp sợ.
“Bảy ngôi sao của Tây Phương Bạch Hổ: Khuê, Lâu, Dạ, Mão, Tất, Tư, Sâm! Tiểu Phong lần đầu tu luyện Tứ Linh Thần Quyết lại có thể huy động được sức mạnh của sao trên Cửu Thiên, thiên phú kinh ngạc như này, bản tôn tu luyện đã nghìn năm cũng chưa từng gặp bao giờ! Chẳng nhẽ… Tiểu Phong là thiên tài tuyệt thế vô song sao?”
Cũng không biết bao lâu trôi qua, Diệp Phong cuối cùng cũng mở to hai mắt, con ngươi phát sáng như thần kiếm rút khỏi vỏ, vô cùng sắc bén.
Cậu chợt đấm một cái, đấm xuyên qua vách tường bên cạnh.
“Rầm!”
Bức tường vốn kiên cố giờ như miếng đậu phụ, bị cậu dễ dàng khoét một lỗ.
Nhìn vào cái lỗ trên bức tường, Diệp Phong há hốc miệng, lẩm bẩm nói: “Trời ạ, đây… đây là mình làm sao?”