“Chị Hồng, em là Đường…”
Nói tới đây, âm thanh của Đường Đường đột nhiên ngưng lại, dường như nghĩ tới điều gì đó, cô ấy dừng lại mấy giây mới nói tiếp:
“Em là Đường Đường đây! Hả? Hiện tại bọn em bị kẹt ở đây rồi, tạm thời không ra được… chị hỏi em đang ở đâu hả? Em ở nhà bạn, chị yên tâm, rất an toàn … cái gì? Chị không thể đến đón em bây giờ sao?”
Cuối cùng, giọng điệu của Đường Đường hơi buồn bã: “Được… em hiểu rồi!”
Sau khi Đường Đường cúp điện thoại, Diệp Phong nhìn thấy vẻ mặt thất thần của cô ấy, vội hỏi: “Đường Đường, bây giờ bạn cô không thể đến đón cô sao?”
“Ừ!”, Đường Đường chán nản gật đầu, tiếp tục nói: “Dù sao chân của tôi cũng đã lành rồi, cứ tìm một khách sạn ở gần đây thôi! Ối… vừa rồi lúc chạy trốn, ví tiền của tôi cũng bị đánh rơi, thế này là toi rồi!”.
Thấy vậy, Diệp Phong do dự một chút rồi nói: “Đường Đường, bây giờ đã muộn rồi, cô ra ngoài rất nguy hiểm! Nếu không ngại, cô có thể ở nhà tôi một đêm, dù sao, ở đây cũng có hai phòng!”
“Thật sự có thể sao?”, Đường Đường nghe vậy, hai mắt sáng lên, giống như người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.
“Chỉ cần cô không chê là được! Còn có một gian phòng là của bố tôi, nhưng mà ông ấy mấy tháng mới trở về một lần, ga trải giường đều là mới hết đấy!” Diệp Phong nói.
Nghe thấy vậy, Đường Đường kích động nắm lấy cánh tay của Diệp Phong, lắc lư qua lại: “ Diệp Phong, anh thực sự là ngôi sao may mắn của tôi! Nếu hôm nay anh không giữ tôi ở lại, nói không chừng tôi phải lang thang ngủ bờ ngủ bụi rồi”.
Ngay sau đó, Diệp Phong dẫn Đường Đường đến phòng ngủ, mặc dù không lớn, nhưng vẫn rất sạch sẽ, Đường Đường cũng rất hài lòng.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và chúc nhau ngủ ngon, Diệp Phong cũng quay về phòng của mình.
Hôm nay, từ sáng đến tối lăn lộn cả ngày, trước tiên là đánh bại được Lâm Phá Thiên và Lâm Báo, rồi sau đó chữa trị cho Sở Mai Dung, ban đêm lại giải cứu Đường Đường khỏi mấy tên côn đồ, khiến Diệp Phong cũng cảm thấy mệt rã người.
Cậu vừa bước lên giường thì thấy bên ngoài có giông và mưa lớn, cậu lập tức đóng tất cả các cửa sổ trong nhà, rồi quay lại giường.
“Ầm ầm!”
“Bùm Bùm!”
Tiếng sét và tiếng sấm không dứt, như thể nó nổ ngay bên tai.
“Kẽo kẹt!”
Đúng lúc này, Diệp Phong nghe thấy cửa phòng của mình bị ai đó nhẹ nhàng đẩy ra, sau đó là một giọng nói dịu dàng: “Diệp Phong, anh ngủ rồi à?”
Diệp Phong ngẩng đầu nhìn, phát hiện Đường Đường đang đứng rụt rè ở cửa, cậu hỏi: “Vẫn chưa ngủ, Đường Đường, cô sao vậy?”
“Diệp Phong, tôi rất sợ sấm sét! Hồi còn nhỏ khi có sấm sét, mẹ tôi luôn ở bên cạnh tôi!”
Nói tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy trầm xuống, âm thanh mềm như ruồi kêu: “À… anh có thể… ngủ cùng tôi không…”