“Chào ông Đổng, tôi là Diệp Phong, là bạn…”
Diệp Phong vừa định nói “bạn học” nhưng nghĩ đến lời dặn trước đó của Sở Mai Dung, phải đóng giả là người yêu trước mặt người nhà cô mới có thể giấu được, thế là lập tức sửa lời: “Tôi là bạn trai của Mai Dung”.
“Quả là anh hùng xuất thiếu niên”.
Ông lão nói tiếp: “Chàng trai, nếu cậu đã là bạn trai của cô chủ, còn giúp cô chủ giải quyết phiền phức lớn này thì theo tôi về nhà họ Sở nhé”.
“Cái gì? Ông Đổng, ông muốn dẫn Diệp Phong về nhà ư?”
Nghe ông Đổng nói thế, Sở Mai Dung ngạc nhiên thốt lên, giọng nói đầy vẻ kinh ngạc.
Ông Đổng lại cười nói: “Cô chủ, mặc dù cậu Diệp này đã đánh thắng Lâm Phá Thiên và Lâm Báo, nhưng nếu chuyện này truyền ra ngoài, dù nhà họ Lâm quan tâm đến đại cục cũng không dám làm khó nhà họ Sở chúng ta, cũng khó tránh sẽ trút giận lên người cậu Diệp”.
“Thôi xong, tôi không nghĩ đến điều này, vậy bây giờ phải làm sao?”
Ánh mắt Sở Mai Dung hiện lên vẻ lo lắng và ý xin lỗi.
Dù Diệp Phong vừa thể hiện bản lĩnh siêu phàm của mình nhưng có lời đồn rằng một vị cụ tổ nào đó của nhà họ Lâm bế quan là một võ giả Cửu Phẩm, chỉ cách tông sư trong truyền thuyết một bước.
Nếu vì chuyện này mà khiến Diệp Phong bị nhà họ Lâm báo thù, e là Sở Mai Dung sẽ áy náy đến cuối đời.
“Không sao… cô chủ không cần quá lo lắng, bây giờ chỉ cần cho cậu Diệp một thân phận thì có thể khiến nhà họ Lâm không dám động vào cậu ấy rồi”, ông Đổng bình tĩnh nói.
“Thân phận gì?”, Sở Mai Dung vô thức hỏi.
“Rất đơn giản, dĩ nhiên là con rể nhà họ Sở chúng ta rồi”, ông Đổng khẽ cười nói.
Con rể nhà họ Sở?
Nghe thế Sở Mai Dung sửng sốt, sau đó mới phản ứng lại, ý của ông Đổng là muốn cho Diệp Phong trở thành chồng của cô.
Ngay sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn của Sở Mai Dung lập tức đỏ bừng, thật mê người, cụp mắt xuống không dám nhìn Diệp Phong bên cạnh.
Ông Đổng là quản gia của nhà họ Sở, theo lý ông ta không có tư cách nào đưa ra ý kiến gì với hôn sự của Sở Mai Dung.
Thế nhưng Sở Mai Dung lại biết thân phận của ông Đổng không tầm thường, mặc dù chỉ là một quản gia nhưng ông nội của cô là Sở Kinh Quốc – gia chủ nhà họ Sở lại xem ông Đổng là bạn bè, người nhỏ tuổi hơn trong nhà không dám bất kính với ông Đổng.
Thậm chí ở nhà họ Sở, ông Đổng được xem là người thứ hai có địa vị quyền lực lớn dưới Sở Kinh Quốc.
Diệp Phong đứng ở một bên cũng lần đầu xấu hổ khi nghe đề nghị của ông Đổng.
Sở Mai Dung đẹp tự nhiên, mặc dù vẫn là học sinh lớp mười hai, cơ thể vẫn chưa nảy nở hết nhưng không đến vài năm nữa là có thể trở thành tuyệt sắc nhân gian nghiêng nước nghiêng thành.
Nói không thích một người đẹp như vậy là nói dối.
Hơn nữa lúc nãy khi đối mặt với sát chiêu của Lâm Báo, Sở Mai Dung còn không màng nguy hiểm lấy thân mình chắn trước mặt Diệp Phong để giành lấy thời gian chạy trốn cho cậu.
Hành động như thế lại khiến Diệp Phong rung động.