Nhìn Vương Chấn đang gặp nguy, ông ta không hề lo lắng mà từ từ duỗi ngón giữa và ngón trỏ đến cổ tay Vương Chấn bắt mạch.
Nhìn thấy cảnh này, bác sĩ trẻ bên cạnh không khỏi tò mò hỏi: “Bác sĩ Chu, vị Lục Vân Phong này là ai thế, ngông cuồng như vậy mà ông còn kính trọng ông ta như thế?”
“Ha ha… Người ta ngông, vì người ta có tư cách! Vua châm cứu Lục Vân Phong, còn được xưng là bàn tay Phật, kẻ thù của Diêm Vương, ở giới y thuật Hoa Hạ, người ta chính là sự tồn tại đỉnh cao đấy!”
Nghe thấy lời của bác sĩ trung niên, mọi người xung quanh liền nảy sinh hứng thú, ai nấy đều ngóc cổ lên chờ đợi câu chuyện tiếp theo.
Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, bác sĩ trung niên liếc nhìn Lục Vân Phong đang bắt mạch cho bệnh nhân, thấy ông ta không có phản ứng gì liền tiếp tục nói:
“Các vị, các vị không biết, vị Lục đại sư này là chính là một trong tứ đại Kim thần – là người thừa kế đương thời của Bổ Đề Châm! Những bệnh nan y rất khó chữa trị ông ấy đều xử lý được hết, danh tiếng của ông ấy đã vang danh khắp tỉnh Giang Nam, thậm chí còn đạt giải nhất trong cuộc thi châm cứu, được mệnh danh là ‘Vua châm cứu Giang Nam!”
“Có tin đồn rằng đến mấy vị quý tộc ở Yến Kinh đều muốn mời ông ấy đến chuẩn đoán! Ông ấy là một trong những nhân vật giỏi nhất trong giới châm cứu ở Hoa Hạ”.
“Hơn nữa Lục đại sư tính cách thanh cao, có bệnh chữa có bệnh không chữa! Đối với bệnh nhân bình thường, ông ấy không những không lấy tiền mà còn chủ động cung cấp những dược liệu cần thiết”.
“Đối với người ông ấy không thích, cũng không hề giả bộ, nghe đồn rằng có một ông trùm lớn bị thương nặng, đồng ý bỏ ra số tiền một tỷ để mời ông ấy ra tay cứu giúp nhưng ông ấy vẫn cương quyết từ chối!”
“Trong những năm qua, có vô số người nhận ơn của ông ấy được ông ấy cứu thoát khỏi cánh cổng địa ngục!”
Nghe thấy những lời này của bác sĩ trung niên, mọi người mới hiểu ra, Lục Vân Phong vừa buông những lời ngông cuồng vừa rồi rốt cuộc bất phàm như thế nào!
Người ta ngông bởi vì người ta có thực lực, có tư cách nói những lời này!
Đối với người khác là ngông cuồng cực độ, nhưng đối với những cao thủ cao siêu này thì là chuyện đương nhiên mà thôi!
…
Lúc này, Lục Vân Phong đột nhiên buông ngón tay trên người Vương Chấn.
Thư ký bên cạnh thấy vậy lập tức tiến lên trước hỏi: “Lục đại sư, sếp Vương thế nào rồi?”
“Không thành vấn đề! Tuy rằng anh Vương bị xuất huyết não tương đối nghiêm trọng, nhưng chỉ cần tôi dùng ngân châm bịt kín các mạch máu xung quanh vết thương của ông ấy, kích thích nguyên khí trong cơ thể ông ấy, thì khả năng cao là sẽ khỏi bệnh!”, Lục Vân Phong nói một cách chắc nịch.
“Xác xuất bao nhiêu phần trăm?”, thư ký lo lắng hỏi.
Lúc này, Lục Vân Phong duỗi ngón tay trỏ phải ra ra hiệu số 1.
Nhìn thấy cảnh này sắc mặt thư ký trắng bệch, thất thanh kêu lên:
“Cái gì? Chỉ 10%?”
“Ha ha… Ý của tôi là 100%!”, Lục Vân Phong cười lớn.
Thấy lúc này rồi mà ông ấy vẫn còn tâm trạng đùa, mọi người xung quanh cũng bị cảm hóa.
Rõ ràng là Vương Chấn đang gặp nguy hiểm cận kề, nhưng bọn họ lại nảy sinh một cảm giác tin tưởng đối với Lục Vân Phong.