Da mặt dày hơn tường thành?
Nghe thấy vậy, Hoa Anh Kiệt bên ngoài mặt mày tỉnh bơ, nhưng trong lòng lại giật mình thon thót, chẳng nhẽ mấy lời mình vừa chém gió lại bị người ta vạch trần sao?
Ngay giây sau khi nhìn về phía phát ra giọng nói, hắn phát hiện ra người nói chính là Diệp Phong.
Lúc này Diệp Phong đang nhếch khóe miệng, mỉm cười thần bí, nhìn vào mắt Hoa Anh Kiệt, giống như nhìn một thằng hề đang nhảy nhót.
Cảm giác được ánh mắt khinh bỉ của cậu, Hoa Anh Kiệt tức giận không kìm được, thầm nói:
Sao lại là tên Diệp Phong này vậy!
Lúc trước khi hắn tỏ vẻ, suýt nữa quên mất sự tồn tại của Diệp Phong, ai ngờ bây giờ cậu lại chạy đến phản bác mình!
Tuy nhiên Hoa Anh Kiệt còn chưa nói gì, đàn em A Khải đã đứng ra bảo vệ, tức giận chỉ vào Diệp Phong mà nói:
“Thằng khốn này, lời cậu nói ban nãy có ý gì? Anh Hoa là bạn tốt nhất của cô An Ni đó, cô An Ni còn mời anh Hoa đi ăn cơm!”
“Đúng là nực cười!”
Diệp Phong khoanh tay trước ngực, giọng điệu lạnh lùng đến cực điểm, cậu nói:
“Hoa Anh Kiệt, cậu ăn hiếp người khác thì thôi đi, còn dám đứng trước mặt mọi người nói vớ nói vẩn, cậu nghĩ mọi người đều là kẻ ngu sao?”
Vừa dứt lời, Hoa Anh Kiệt nhíu mày, sắc mặt đen như đít nồi.
Hoa Anh Kiệt biết, nếu như chuyện mình chém gió bị bại lộ thì hắn sẽ mất hết mặt mũi, còn đắc tội với đám con nhà giàu mà hắn lừa hôm nay!
Vậy nên hôm nay hắn nhất định không được để lộ!
Nghĩ như vậy, Hoa Anh Kiệt bước về trước, trợn mắt nhìn Diệp Phong, ánh mắt lộ vẻ hung ác, hắn nghiến răng nghiến lợi nói:
“Diệp Phong, thằng khốn, cậu đang chất vấn tôi à? Hừ… chuyện gì cũng phải có chứng cứ, cậu nói tôi nói vớ nói vẩn, vậy cậu lấy chứng cứ của cậu ra cho mọi người xem đi!”
Theo như Hoa Anh Kiệt thấy cho dù Diệp Phong cứu được ông trùm xã hội đen Chiến Thiên Qua, từ đó có được câu lạc bộ Thanh Đằng, thậm chí có được tình yêu của Sở Mai Dung, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!
Với thân phận của Diệp Phong, hoàn toàn không có cơ hội tiếp xúc với ngôi sao lớn cao cao tại thượng như Đường An Ni, họ như hai đường thẳng song song vậy!
Tuy nhiên ngay giây sau, Diệp Phong lạnh lùng nói: “Hoa Anh Kiệt, cậu dám cho mọi người xem nhật ký cuộc gọi ban nãy không? Tôi nghi ngờ số điện thoại ban nãy cậu gọi chỉ là trò hề cậu tự biên tự diễn thôi!”
Nghe thấy vậy, nụ cười trên mặt Hoa Anh Kiệt cứng đờ lại, hai mắt lóe lên vẻ hoảng loạn.
Đúng như những gì Diệp Phong nói, ban nãy hắn chỉ giả bộ nói hươu nói vượn, chứ đâu có gọi cho ai đâu.
Một khi nhật ký cuộc gọi bị lộ thì tất cả mọi thứ đều bị vạch trần!
Trong thời khắc nguy hiểm, Hoa Anh Kiệt chợt nghĩ ra một kế, hắn giả bộ khinh bỉ, cười khẩy nói: