Có điều điều này cũng chẳng hề ảnh hưởng đến tình bạn giữa hai người, lúc bắt đầu, khi Diệp Phong ra tay cứu cô ấy, không ngờ bây giờ lại thành cậu trèo cao!
Trong lòng Diệp Phong, Đường An Ni vẫn là một cô gái bé nhỏ cần người khác bảo vệ mà thôi!
Lúc này lại có người nói: “Chị Phi Lăng, chị và Đường An Ni thân quen như vậy, chị ấy còn viết nhạc cho chị, vậy trong giới giải trí, chị cũng nổi lắm nhỉ!”
Phi Lăng nghe thấy vậy liền khẽ lắc đầu nói:
“Thực ra… tôi không được coi là bạn của chị An Ni, cùng lắm được coi là đồng nghiệp mà thôi! Chị An Ni mặc dù bình dị gần gũi, nhưng vẫn luôn giữ khoảng cách nhất định với mọi người, cô ấy giống như bông tuyết liên thánh khiết trên đỉnh núi, chỉ có thể nhìn mà không thể sờ! Tôi chưa từng nghe nói cô ấy có bạn thực sự!”
“Ai nói chị An Ni không có bạn chứ!”
Một giọng nói hùng hồn đột nhiên vang lên.
Mọi người nhìn qua phát hiện ra người nói chính là đàn em A Khải của Hoa Anh Kiệt.
Sau đó A Khải chỉ vào Hoa Anh Kiệt nói: “Theo như tôi biết, anh Hoa chính là bạn của chị An Ni!”
Vừa dứt lời, ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Hoa Anh Kiệt, đẩy hắn lên đầu sóng ngọn gió.
Ngay cả Hoa Anh Kiệt cũng sững sờ, hắn đâu có quen biết Đường An Ni, A Khải nói vớ vẩn cái gì vậy.
Tuy nhiên ngay giây sau Hoa Anh Kiệt nhìn thấy A Khải đang nháy mắt với mình, lập tức hiểu ý.
Lúc trước A Khải đề nghị với hắn bảo hắn gọi Phi Lăng đến để đè bẹp Diệp Phong và Sở Mai Dung.
Mà bây giờ sau một hồi Phi Lăng giới thiệu về Đường An Ni, Đường An Ni trong mắt mọi người có địa vị lên một tầm cao mới, vừa mạnh vừa thần bí!
Nếu như có thể có quan hệ với cô ấy, không khác gì dát vàng lên mặt, đủ để nâng cao giá trị bản thân!
Dù sao ra vẻ cũng không phạm pháp, chém gió không đánh thuế!
Theo như những gì Phi Lăng nói, nếu như thân phận của Đường An Ni cao quý như vậy, đám con nhà giàu không thể nào quen biết cô ấy vậy nên Hoa Anh Kiệt có chém gió phá trời cũng không bị vạch trần.
Bởi vì mấy tên này không thể nào lôi được Đường An Ni đến thật để đứng trước mặt chất vấn.
Nghĩ đến đây, Hoa Anh Kiệt cố bình tĩnh lại, trên mặt nở nụ cười tự tin, sau đó từ từ nói:
“A Khải, tôi bảo cậu nhiều lần rồi, đừng có khoe khoang quan hệ của tôi với An Ni trước mặt người khác! Nếu như truyền ra biết đâu lại tạo ảnh hưởng không tốt cho An Ni!”
A Khải nghe thấy vậy liền thức thời giải thích: “Ái ôi! Anh Hoa, tại em, em quên mất! Có điều… mọi người cũng chẳng phải người ngoài, chắc sẽ không ra ngoài nói linh tinh đâu!”
Nghe thấy câu này, Hoa Anh Kiệt tặng cho A Khải ánh mắt “làm tốt lắm”!
…
Mà hai người một người hát một người sướng, phối hợp nhuần nhuyễn, gây được hứng thú cho mọi người, có người lập tức hỏi:
“Anh Hoa, anh thực sự quen chị An Ni sao?”
“Anh Hoa quả nhiên tài thật, hơn nữa còn khiêm tốn như vậy, giấu chúng ta bao lâu!”
“Đương nhiên rồi! Người càng tài giỏi càng khiêm tốn, chỉ có người không biết trên biết dưới mới đi khoe khoang thôi! Anh Hoa, tiết lộ cho em chút tin tức với Đường An Ni đi, bọn em đảm bảo không đi nói lung tung đâu!”