Hoắc Vi Vũ có thể cảm thấy được hô hấp của anh, toàn bộ phả vào mặt cô.
Điên cuống, kích động, nuốt hết tất cả.
Cô không chống đỡ được, mở to mắt, chống lại đôi mắt sóng ngầm mãnh liệt của anh.
“Xong chưa?” Cố Cảo Đình khàn giọng hỏi.
Hoắc Vi Vũ hiểu anh ta muốn gì: “Ừm.” một tiếng.
Về đến phòng.
Anh cưỡng hôn cô, cô chỉ nhìn thấy mặt anh.
Sau đó, bị đẩy tới lui, trời đất quay cuồng, không phân biệt được đông tây nam bắc, đã bị Cố Cảo Đình đè xuống giường.
Anh hôn chằng chịt lên người cô, từ đôi môi sưng đỏ đến xương quai xanh.
Cơ thể anh nóng rực như bị thiêu đốt.
Hoắc Vi Vũ cũng cảm thấy nóng, mồ hôi rỉ ra, cô cảm thấy lạ lẩm nhưng lại ham muốn cùng kích động.
Hoảng hốt, giống như rất gần, lại như rất xa.
Cô không biết đó laàm cảm giác gì.
Cố Cảo Đình mở đèn ngủ, màu da cam chiếu vào bọn họ, tạo nên một mảnh kiều diễm.
Anh nắm chặt mắt cá chân của cô, hôn từ dưới hôn lên.
Thân thể Hoắc Vi Vũ khẩn trương run lẩy bẩy.
Anh hôn một cái lên môi cô, ôn nhu nói:
“Đừng sợ, Vi Vũ, tôi sẽ nhẹ nhàng.”
Âm thanh kia giống như dụ dỗ, lại như cưng chiều, khàn khàn từ tính.
Hoắc Vi Vũ bị mê hoặc mất rồi.
Cô còn không biết cái cảm giác kia như nào đâu, rất tò mò.
Lần trước, đã bị cái kia, nhưng mà cô uống say, cái gì cũng không nhớ.
Thật không nghĩ tới, Cố Cảo Đình lại gợi lại kí ức của cô một lần nữa.
Hoắc Vi Vũ liếm môi một cái, miệng đắng lưỡi khô.
Cố Cảo Đình đỡ cô dậy, kéo khóa quần cô ra.
Liếc một chút, anh liền thấy vết thương trên người Hoắc Vi Vũ, đỏ như máu, hơi hơi sưng.
Ánh mắt anh co lại dữ dội, bắn ra một tia sáng lạnh: “Rốt cuộc là ai đánh? Là dùng roi da đánh đúng không?”
Hoắc Vi Vũ nhìn anh, bộ dạng anh giống như muốn ra mặt cho cô.
“Tôi không muốn so đo.” Hoắc Vi Vũ nói.
“Từ khi nào cô dễ bị người ta ức hiếp như vậy rồi.” Cố Cảo Đình tức giận nói.
Đôi mắt Hoắc Vi Vũ u ám một chút, rủ mắt xuống, nuốt xuống nước mắt, thản nhiên nói:
“Vì đó là người thân của ba ba, chuộc tội cũng được, an tâm cũng tốt.”
“Coi như cô rộng lòng buông tha cho họ, bọn họ cũng không cảm ơn cô, càng sẽ không thương tiếc cho cô. “ Cố Cảo Đình nhíu mày, nói ra sự thật.
“Tôi không cần bọn họ cảm ơn, cũng không cần bọn họ thương tiếc, tôi biết bản thân mình nên làm gì, lần sau bọn họ lại đối xử với tôi như vậy, tôi không bỏ qua đâu.” Hoắc Vi Vũ khẳng định nói.
Cố Cảo Đình xùy cười một tiếng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, lạnh lùng nói:
“Cô xem hôm nay cô bị người ta khi dễ thành dạng gì!”
“Tôi cũng có đánh trả, Tần Diệu Ni, bị thương còn nhiều hơn tôi.” Hoắc Vi Vũ oai phong lẫm liệt nói.
Cố Cảo Đình thâm trầm nhìn cô.
Hoắc Vi Vũ thật đúng là bó tay, ngạo mạn vô lý, kỳ thật, cô rất hiền lành.
Cố Cảo Đình đứng dậy, không nhìn cô, trầm giọng nói:
“Nghỉ ngơi đi.”
Anh ta đi ra ngoài.
Thượng trung tá đi tới.
“Sắp xếp một chút, thành lập một nhóm nhỏ, từ từ chậm rãi, chèn ép Hoắc gia, tôi muốn bọn họ không trở mình được.” Cố Cảo Đình lạnh lùng ra lệnh.
“Nhưng mà, đó là người thân của phu nhân.” Thượng trung tá nhắc nhỡ.
“Vì là người thân, vì được Hoắc Vi Vũ buông tha, nhưng mà, phụ nữ của tôi bị người khác khi dễ, tôi không thể nhắm mắt làm ngơ, tôi muốn Hoắc Vi Vũ chà đạp lên tôn nghiêm của bọn họ, để bọn họ quỳ gối dưới chân cô ấy cầu xin.” Cố Cảo Đình bá đạo nói.
Lời anh nói như thánh chỉ, chỉ có thể tuân theo, không thể chống lại.