Mục lục
Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“anh nói tôi lớn lên xấu, tôi xấu chỗ nào?” Hoắc Vi Vũ đề cao đê-xi-ben, đúng lý hợp tình.
“Vậy cô đẹp chỗ nào? Xấu là sự thật, là khi dễ cô sao?” Tô Bồi Ân không khách khí trả lời.
Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nhìn Tô Bồi Ân, trầm mặc ba giây, lười để ý đến anh.
“Được, tôi xấu, tôi không làm bẩn tuyến thần kinh phát triển đôi mắt của anh, buông tay ra, tôi đi lập tức.” Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, biểu tình bên trong là vẻ dứt khoát.
Cô thật sự phải đi.
trong lòng Tô Bồi Ân chảy xuôi một tia cảm giác quái dị.
Anh cũng không muốn cô rời đi, cho nên mới nghĩ cách giúp cô ngăn cơn sóng dữ.
Không nghĩ tới cô căn bản không để bụng, vì cô cố ý làm PARTY, cô còn chưa tới.
Anh có thể không tức giận sao?
Cố ý không nghĩ tới thì thôi, còn nói sau khi thi đấu xong thì từ chức.
lúc này anh mới tức giận bức cô uống rượu.
Hoắc Vi Vũ, thật đúng là ăn mềm không ăn cứng, cứng rắn …… Anh muốn ăn cô.
“Được rồi, xem thói quen, xấu đẹp đều giống nhau, đừng hành động theo cảm tình, nếu mệt mỏi, có thể ở trong phòng tôi nghỉ ngơi, chờ cô tỉnh rượu, tôi giới thiệu nhà tài chính Dạ Lăng Dật cho cô nhận thức.” khẩu khí Tô Bồi Ân ôn nhu.
“Dạ Lăng Dật?” Hoắc Vi Vũ lặp lại tên này, kéo kéo khóe miệng, nhớ tới là ai.
bạn trai cũ của Thủy Miểu Miểu, ngôi sao sáng của giới tài chính.
“Anh ta là tình địch của anh hai tôi, tôi đi nịnh bợ anh ta? anh hai tôi còn không đánh chết tôi, Tô tổng, tâm ý tôi nhận, bây giờ, NOW, anh cuốn gói đi.” Hoắc Vi Vũ đột nhiên rút tay mình ra.
Cánh tay bị anh nắm đau chết lặng.
Cô lắc lắc tay.
Thang máy đã đi xuống, cô chỉ có thể lại ấn xuống lần nữa.
Tô Bồi Ân trầm mặc liếc cô, con mắt cô đều không nhìn anh.
Có lẽ là chờ đợi có chút mệt, đôi mắt chậm rãi nhắm lại, lại chậm rãi hé mở, lại chậm rãi nhắm lại, dựa đầu tường, ngủ rồi.
Đinh một tiếng, cửa thang máy mở ra.
Cô bừng tỉnh, đi vào thang máy.
“Thực xin lỗi, Tô tổng, chúng tôi đi trước.” Tiểu Ba nho nhã lễ độ gật đầu, đi vào thang máy, đỡ lấy Hoắc Vi Vũ trong trạng thái ngủ gật.
Cửa thang máy đóng lại ở trước mặt anh.
Anh cho rằng Hoắc Vi Vũ làm ra vẻ, một giây cuối cùng sẽ kêu anh.
không sai, cô làm thật.
mắt anh trông mong nhìn thang máy đi xuống lầu một, mày nhướng lên.
“Bồi Ân, anh nói muốn giới thiệu người đâu?” Dạ Lăng Dật từ đại sảnh đi ra, hồ nghi hỏi.
Tô Bồi Ân nhún vai, “Cô ta nói anh là tình địch của anh hai cô ta, cho nên không cần.”
trên mặt Dạ Lăng Dật rõ ràng, thoáng quá một tia tối tăm, “Thẩm Mặc Thần bây giờ thế nào?”
“Anh ta trí tuệ, mưu lược, thủ đoạn, không dưới cơ chúng ta, hơn nữa anh ta có quan hệ với Du Tiệp Ngạo, sẽ một bước lên mây.” Tô Bồi Ân lý trí phân tích nói.
sắc mặt Dạ Lăng Dật kém vài phần, mặt kia tuấn dật phi phàm, càng thêm lãnh khốc, hung ác nham hiểm nói: “Kia cũng không phải là một chuyện tốt.”
Tô Bồi Ân cười, “nếu tôi là anh, đuổi không kịp Thủy Miểu Miểu, liền theo đuổi con gái của Thủy Miểu Miểu, đáp trả Thẩm Mặc Thần.”
“Tôi còn phải gọi bọn họ là ba mẹ, anh có bệnh đi.” Dạ Lăng Dật ném anh một cái nhìn xem thường, đi vào thang máy vừa đến.
*
Hoắc Vi Vũ trở về, nằm trên sô pha, một chân gác ở trên lưng sô pha, đối với không khí nói: “Tôi nói cho cô biết, tôi rất lợi hại, mỗi tháng tôi đổ máu một lần tôi đều không có chết!”
“được, được, Hoắc trưởng phòng, chị lợi hại nhất, uống nước đi.” Tiểu Ba đi rót nước, nâng Hoắc Vi Vũ dậy uống.
Cô vừa uống lên, càu nhàu uống vào miệng, ngây ngô cười nói với Tiểu Ba: “Tiểu Ba, tôi nói cho cô một bí mật, một cái bí mật động trời.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK