Như là tàu lượn siêu tốc, có chút choáng váng, cho nên không đứng được, ngồi xuống trên bồn cầu.
Cô chỉ hy vọng Cố Cảo Đình nhanh lên rời đi.
Hy vọng người phụ nữ bên trong không cần đi WC.
Càng hy vọng, cô có thể ẩn mình thì tốt rồi.
“Cảo Đình.” Phùng Tri Dao hai mắt đẫm lệ gọi một tiếng, ngồi dậy.
Cố Cảo Đình trên cao nhìn xuống cô ta, trầm giọng nói: “Nằm đi, bác sĩ nói em cần tĩnh dưỡng.”
Phùng Tri Dao dựa vào gối đầu, xin lỗi nói: “Thực xin lỗi, khiến cho anh thêm phiền toái.”
“Sự tình là do anh, em không cần phải nói thực xin lỗi, nếu không phải tại anh, Giang Khả cũng sẽ không bắt em.”
Phùng Tri Dao nhu nhược động lòng người nhìn Cố Cảo Đình, muốn nói lại thôi.
Cố Cảo Đình giống như hiểu rõ, hỏi: “em nghĩ muốn cái gì, anh có thể bồi thường cho em.”
Phùng Tri Dao trong mắt lóng lánh lệ quang, nhẹ giọng hỏi: “Thật sự em muốn cái gì đều có thể chứ? Mặc dù vi phạm ước nguyện ban đầu của anh? Giới hạn của anh? đạo nghĩa của anh?”
Cố Cảo Đình trầm mặc nhìn Phùng Tri Dao, đôi mắt thâm thúy như là xạ tuyến X, có thể nhìn thấu cô ta.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương lên.
Cố Cảo Đình cái gì cũng đều đáp ứng cô ta sao?
Phùng Tri Dao cố ý lộng phá màng trinh của mình, chính là muốn cái gì?
Cố Cảo Đình nâng cằm, lãnh khốc ra lệnh: “Nói đi!”
nước mắt Phùng Tri Dao lẳng lặng chảy xuống, giọng nghẹn ngào nói: “em muốn Thanh Vân cưới em.”
trong lòng Hoắc Vi Vũ hồi hộp một phen, nhìn về phía bọn họ cách vách tường, có loại cảm giác quái dị chảy ra.
Thế giới chính là kỳ diệu như vậy.
Rõ ràng người tốt nhất ở bên cạnh, lại mong chờ xa xôi không thể với tới, thương tổn, vĩnh viễn đều là người yêu mình nhất.
trong lòng Cố Cảo Đình khẳng định sẽ rất khổ sở?
“được, anh giúp em.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Phùng Tri Dao ưm nuốt ra tiếng, tiếng khóc đứt quãng.
Như là khổ tận cam lai, lại như là không cam tâm, khóc bi thương, thật là bệnh như tây thy còn hơn ba phần.
Làm Hoắc Vi Vũ trong lòng cũng chua chát.
“em hãy tự giải quyết cho tốt, Thanh Vân đã có con trai một tuổi, anh ta cũng không phải người có thể khống chế, cho dù anh có thể làm Thanh Vân cưới em, Y gia cũng không nhất định từ bỏ, anh có thể bảo hộ em nhất thời, không bảo hộ em cả đời được.” cuối cùng Cố Cảo Đình nhắc nhở nói.
“Chính là lòng em đau, thật sự đau quá, anh ta là một đạo hạm trong lòng em, bất quá em vượt qua, nếu anh ta không yêu em, sẽ không trêu chọc em mười năm, Y Phương Phương mới quen biết anh ta một năm, dựa vào cái gì có thể được hết thảy mọi thứ thuộc về em.” Phùng Tri Dao không bình tĩnh.
“Không phải em xuất hiện sớm, anh ta nhất định phải yêu em, có một số người, so với em xuất hiện sớm hơn hai mươi năm, cũng không có làm cho phụ nữ yêu, cương trực tắc chiết, cầu không được, không bằng buông, đổi phong cảnh, có lẽ càng tốt, nghỉ ngơi cho tốt, trong vòng một tháng cho em kết quả mong muốn.” Cố Cảo Đình xoay người, không chút nào lưu luyến rời đi.
Hoắc Vi Vũ lẳng lặng tự hỏi Cố Cảo Đình nói câu cuối cùng kia.
Anh là thông báo, khuyên Phùng Tri Dao từ bỏ Thanh Vân, nhìn đến anh? hay là khuyên chính mình, từ bỏ Phùng Tri Dao.
Mà cô là phong cảnh mà Cố Cảo Đình nói?
Anh thật sự có thể buông sao?
tâm tình Hoắc Vi Vũ bực bội, gục đầu xuống, từ nơi Phùng Tri Dao rời đi, chìm vào suy nghĩ, đi tới thang máy.
Cố Cảo Đình chậm rãi nhìn về phía cô, ánh mắt đen nhánh sâu không lường được.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được có ánh mắt nóng rực nhìn cô.
Ngẩng đầu, nhìn thấy Cố Cảo Đình.
cả người cô sửng sốt.
Cô ngàn tính vạn tính, không tính đến Cố Cảo Đình còn chưa có rời đi, cũng đang đợi thang máy.
Cô còn mãi nghĩ, không có nhìn thấy anh.Này không phải đụng vào họng súng lên đạn rồi sao?