Hoắc Vi Vũ nghe tiếng bước chân chỉnh tề bên ngoài, từ từ xa dần.
Rất nhiều người, không biết ở đâu chui ra, rất nhanh đã dọn dẹp tất cả chướng ngại vật trên đường, bảo hộ bọn họ ở giữa.
Trình Dật không biết đã xuống xe từ lúc nào.
Hiện tại trên xe chỉ còn anh và cô.
Cố Cảo Đình nở nụ cười, trong mắt sóng dồn dập.
Tương lai anh không biết, anh chỉ muốn nắm chặt hiện tại, hôn lên môi cô.
Bàn tay, mò vào trong vạt áo của cô, cởi áo ngực của cô ra.
Thoáng cái, đã đụng vào nơi mềm mại của cô.
Ngực của cô, nở rộ trong bàn tay anh.
Hiện tại Cố Cảo Đình rất tà mị, khoa trương, toàn thân tản ra khí tức nguy hiểm của đàn ông.
Hoắc Vi Vũ khẩn trương, cho dù biết, hiện tại cô phải làm anh vui vẻ, nhưng cô vẫn không kềm chế được thẹn thùng, không dám nhìn anh.
Anh ôm lấy lưng quần của cô, tuột đến mắt cá chân.
Hai mắt Hoắc Vi Vũ đen thui, làm rồi sao.
Đầm nước chập chờn, tiểu hoa ấm áp, ẩm ướt, ánh mắt càng ngày càng tan rã.
Lại không dám lên tiếng, đè ép hơi thở, giống mèo kitty, làm người khác thương tiếc.
Anh cực yêu cô bây giờ, nhiệt huyết phun trào, trước làm cô dễ chịu, xong anh mới như ngựa hoang, lao nhanh không thôi...
Nửa giờ sau
Trình Dật lên xe.
Hoắc Vi Vũ xấu hổ, cúi đầu.
Những binh lính của anh đều biết vừa nãy bọn họ làm gì!
Liêm sỉ, tự tôn, dần dần mất hết, biến mất hầu như không còn.
Khi đó, Hoắc Vi Vũ cũng không phải là Hoắc Vi Vũ.
Cố Cảo Đình khoác vai cô, kéo cô vào trong ngực anh, hôn lên đầu cô một chút.
" Những binh lính này đều là tâm phúc của anh, bọn họ sẽ không nói ra." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
" Quách phó quan không phải tâm phúc của anh sao? Nếu như không phải, anh cũng đâu mang theo ông ta bên mình, còn dẫn ông ta đi làm nhiệm vụ, kết quả thì sao?" Hoắc Vi Vũ không khách khí đả kích nói.
Cố Cảo Đình: "..."
Anh điểm nhẹ vào mũi cô, giống như dặn dò người yêu, nói:
"Dám chế nhạo anh, cũng chỉ có em, lần trước xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nên anh đã chỉnh đốn lại quân đội, bây giờ người bên cạnh anh, tuyệt đối an tâm, còn hai người của Duật Cẩn, anh đã bí mật theo dõi."
Nói đến nhiệm vụ lần trước, tâm tình Hoắc Vi Vũ càng nặng nề:
"Người nhà của Tần Duyệt anh đã sắp xếp xong xuôi chưa?"
"Ở Linh Đô, gần khu vực bệnh viện anh có mua cho họ một căn nhà, giới thiệu công việc cho em gái Tần Duyệt, bảo đảm an toàn của ba mẹ anh ta, người nhà của anhh ta, anh sẽ chiếu cố thật tốt." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
"Nếu không phải vì em, anh ta bị phái đi làm nhiệm vụ, cũng sẽ không chết ở nước G..."
"Không liên quan gì đến em. Em không cần tự trách." Cố Cảo Đình cắt lời cô.
"Trong quân có người của Duật Cẩn, coi như lần này không có chuyện, thì lần khác cũng sẽ có, nói không chừng thương vong nghiêm trọng hơn, rất nhanh, anh có thể kéo Duật Cẩn xuống, sẽ tặng huy chương cho Tần Duyệt, chuyển vào khu mộ của liệt sĩ."
"Anh muốn làm tổng thống sao?" Hoắc Vi Vũ bật thốt lên, hỏi.
Hỏi xong, cô liền hối hận/
Loại chuyện này, cô biết không nên hỏi.
"Anh không cần trả lời." Hoắc Vi Vũ bổ sung một câu.
Cố Cảo Đình hơi hơi cười, ánh mắt sáng rực nhìn cô:
"Em muốn anh làm, anh sẽ làm, em không muốn, anh liền không làm. Em muốn anh làm hay không làm?"