"Cô không biết sao? Tổng thống mở tiệc chúc mừng cho Cố Cảo Đình, trên thực tế chính là chọn vợ cho anh ta, vào đêm buổi tiệc anh ta sẽ mời một người phụ nữ đi ăn tối, người phụ nữ kia, chính là vị hôn thê được chọn." Ngụy Tịch Phàm lạnh lùng nói.
Hoắc Vi Vũ rủ mắt xuống.
Cô biết tổng thống mở tiệc chức mừng cho Cố Cảo Đình.
Cũng biết tổng thống sẽ chọn Thái Tử Phi cho Duật Nghị.
Nhưng cô không biết, cũng sẽ chọn vị hôn thê cho Cố Cảo Đình.
Trong lòng cô có cảm giác kỳ lạ, một cảm giác khó nói nên lời, một cảm giác hít thở không thông.
Một khi anh chọn một người, nếu sau này đổi ý thì khẳng định lại đắc tội một nhà quyền quý.
Vì sao anh không trực tiếp cự tuyệt chứ?
Hoắc Vi Vũ không biết mình cúp máy thế nào, hốt hoảng đi về phía KFC của Thủy Thiên quốc tế.
Cô đến rất sớm, gọi một phần cháo, sau đó ngồi ở trên ghế, có chút ngây ngốc, máy móc múc cháo bỏ vào trong miệng.
"Xuân, hôm nay có thấy tiêu đề nói về tư lệnh Cố ở nước B đánh một trận thật đẹp rồi trở về không, tổng thống mở tiệc chúc mừng cho anh ta, còn nói, trong buổi tối hôm đó sẽ tuyên bố vị hôn thê của tư lệnh Cố là ai? Để cho cả nước chúng ta cùng chúc mừng, còn phát bao lì xì." Một cô gái hưng phấn nói với người bên cạnh.
Hoắc Vi Vũ hồi phục tinh thần, mở điện thoại ra, nhìn về phía trang web.
Một tiêu đề thật lớn, trong trang báo là hình Cố Cảo Đình mặc quân trang, tư thế hiên ngang, ánh mắt sắc bén mạnh mẽ, khóe miệng có chút giơ lên, nụ cười như có như không, có khí chất khinh thường tất cả.
Hoắc Vi Vũ click vào trang:
Nước B đồng ý thả ra con tin, đáp ứng nói xin lỗi, ký tên vào hiệp ước hữu nghị mãi mãi không xâm chiến.
Tư lệnh Cố đánh trận này thật đẹp, thật đáng mừng.
Tổng thống sẽ mở tiệc ăn mừng cho tư lệnh, cả nước cùng chúc mừng, cũng sẽ phát tiền lì xì cho mọi người.
Tư lệnh sẽ mời một người phụ nữ cùng ăn bữa tối, ai sẽ có vinh hạnh này. Ai là người sẽ sinh ra bé con cho Tướng quân trẻ tuổi nhất của nước mình.Hãy cùng đợi tin tiếp theo, công bố người phụ nữ may mắn được tư lệnh chọn, cho mọi người một tin mừng.
Hoắc Vi Vũ xem hết.
Cố Cảo Đình chắc sẽ không chọn người...
"Hoắc Vi Vũ." Có người hưng phấn gọi.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía người tới, một cô gái gầy gò, khuôn mặt thanh tú, tóc buộc cao.
Cô chỉ vào mũi của mình, ánh mắt cong cong, giống như trăng lưỡi liềm, "Tôi nè, Tiểu Mễ, Diêu Linh Mễ, hồi đại học tôi còn ngủ ở trên giường của cậu."
Hoắc Vi Vũ nhớ tới, là cô ấy.
"Tiểu Mễ, sao cậu lại ở đây?" Hoắc Vi Vũ tò mò.
"Nhà của tôi ở gần đây, tôi có mở một phòng khám bệnh, thật trùng hợp nha, rõ ràng có thể gặp được cậu, hôm nay tôi nghỉ, đến nhà tôi ngồi chơi một lát đi." Diêu Linh Mễ mời nói.
"Không được, hôm nay tôi còn có biệc." Hoắc Vi Vũ từ chối nói, nhìn thoáng qua thời gian, mười giờ rồi.
X-MAN để cho cô chờ bạn thời đại học sao bây giờ còn chư tới.
...,, từ từ, bạn thời đại học?
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc nhìn về phía Diêu Linh Mễ, thật sự là bạn thời đại học ah.
"Đến nhà tôi ngồi chơi một lát thôi." Diêu Linh Mễ ôm cánh tay Hoắc Vi Vũ, thân thiện nói: "Cậu là người bạn có thành tích tốt nhất trong chúng tôi, ngay cả giáo sư Vương cũng khoe cậu vô cùng thông mình, nhưng đáng tiếc, năm thứ 4 đại học lại chuyển qua hệ quản lý, giáo sư Vương bị cô chọc tức muốn hộc máu, bây giờ cô đang làm gì?"
"Tôi tạm thời thất nghiệp, mấy ngày nay đi phỏng vấn việc làm."
"Thất nghiệp hả, vậy cậu có muốn đến ở cùng với tôi hay không, tôi ở một mình trong căn phòng rất lớn, lúc ở nhà rất cô đơn, tôi thu tiền thuê phòng của cô rẻ một chút, đi, đến ta nhà tôi xem thử." Diêu Linh Mễ kéo tay Hoắc Vi Vũ đi.
Chỉ chốc lát đã đến.
Lúc Diêu Linh Mễ đẩy cửa phòng thứ hai trên lầu, Hoắc Vi Vũ nhìn thấy Cố Cảo Đình đứng ở cửa sổ.