Cô tưởng mình đã chuẩn bị kỹ càng, cho dù Cố Cảo Đình và Đan Địch Tư Lục Phỉ kết hôn, cô cũng sẽ vượt qua được.
Nhưng lúc nghe được tin này, trong lòng như bị người ta đâm một nhát, máu chảy đầm đìa.
Cô nhìn đường đông nghịt, có chút mê mang, lung lay.
Một chiếc taxi dừng trước mặt cô.
Taxi thấy cô ngơ ngác, sợ đụng phải người thần kinh, nên chạy đi.
Taxi đi, cô cũng không chú ý tới.
Sương mù trong mắt lan tràn, ngưng kết thành nước, chảy ra khóe mắt.
Anh nói, sẽ không kết hôn với Đan Địch Tư Lục Phỉ.
Lời hứa của anh, cô thật tin tưởng.
Vì hi vong, nên mới thất vọng, thất vọng quá nhiều liền thành tuyệt vọng.
Cô nghĩ, đúng như Trình Dật nói, tình yêu là trò đùa.
Chơi cô như vậy, có được không?
Tô Bồi Ân đến sau lưng Hoắc Vi Vũ, lẳng lặng nhìn cô rơi lệ:
"Xem ra, chuyện này, Cố Cảo Đình không nói cho em biết."
Hoắc Vi Vũ nhìn Tô Bồi Ân, khóe miệng giật giật, nở nụ cười:
"Tôi phải cam ơn anh sao? Cảm ơn anh, tôi rất khó chịu, cảm ơn anh, cuối cùng cũng làm tôi sụp đỗ, cảm ơn anh, làm tôi đau khổ."
Tô Bồi Ân nhíu mày, bật thốt lên:
"Làm em cô sụp đỗ là sao, người làm em khổ là tôi sao? Những chuyện này là do Cố Cảo Đình làm, bất quá anh chỉ nói lại thôi, để em biết sớm, để em chuẩn bị kỹ càng, để em thấy rõ hiện thực, tôi không muốn em buồn."
"Thật sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại, tay nắm thật chặt, nước mắt chảy như mưa.
Câu hỏi này, giống như cô cự tuyệt tất cả những gì anh nói, làm anh cảm thấy, cô vô cùng chán ghét căm thù anh.
Tô Bồi Ân tức giận, có cảm giác rèn sắt không thành thép:
"Đến bây giờ em vẫn chưa rõ sao? Em không thích hợp với Cố Cảo Đình, em kiên trì thì được gì? Chỉ lãng phí thời gian của mình thôi."
Hoắc Vi Vũ khóc, nước mắt quá nhiều, đến nổi làm cô không thấy rõ đường.
NHưng mà, trong lòng cô như bùng nổ, đánh thẳng vào trí óc của cô.
Cô không thể kiên trì nổi.
"Thừa Ân nói, tôi ở cùng anh ta sẽ lãng phí chính mình, anh cũng nói vậy, chẳng lẽ tôi không biết sao? Không rõ ràng sao? Các người tưởng tôi ngớ ngẩn à? Tưởng tôi không nhìn thấy các người khinh bỉ, mập mờ trong mắt sao?"
"Tôi chỉ là không muốn để ý tới, tôi vì cái gì mà hèn mọn như vậy, tại sao tôi phải chia sẽ người yêu của mình với phụ nữ khác, tại sao tôi phải chịu đựng làm tình nhân, chịu đựng anh ta ngủ cùng với phụ nữ khác, sinh con đẻ cái."
"Tôi nghĩ tới những thứ này, lòng của tôi liền rất đau, khiến tôi muốn lập tức chết đi cho xong. Tôi cũng biết rõ là bản thân phải thoát ra, cố gắng quên anh ta. Nhưng có thể sao? KHông gặp được sẽ nhớ nhung, không cùng một chổ sẽ cảm thấy nuối tiếc, không có anh ta tôi cảm thấy trái tim lạnh băng, cô đơn, chết cũng cô đơn."
"Tôi không muốn như vậy." Hoắc Vi Vũ kích động, lời nói cũng không mạch lạc.
Câu cuối cùng là cô hét ra.
Đúng vậy, cô không muốn như vậy, cảm giác như vận mệnh nằm trong tay người khác, rất bất lực, uất ức, rất muốn phát tiết.