Tô Bồi Ân tươi cười, dung nhan điên đảo chúng sinh tản ra ánh sáng mê hoặc, “Tôi nói cho cô có được lợi gì? Nhớ rõ, tôi là thương nhân.”
“anh muốn lợi ích gì?” Hoắc Vi Vũ phòng bị hỏi.
Tô Bồi Ân đi tới cô, giống như thân sĩ, lại tựa hồ thêm một tầng sương mù, anh càng như là quỷ hút máu.
Hoắc Vi Vũ có loại xúc động muốn thoát đi.
Anh đứng ở phía trước cô, đôi tay ấn ở trên bàn, tầm mắt nhìn thẳng cô, “Giúp tôi giặt quần áo, tôi liền nói cho cô.”
“Chỉ như vậy?” Hoắc Vi Vũ có chút không dám tin tưởng.
“Chỉ cần ủi khô như vậy.” Tô Bồi Ân liếc mắt bàn là điện một cái nói.
Hoắc Vi Vũ cười nhạo một tiếng.
Cô cảm thấy trong xương cốt Tô Bồi Ân hẳn là khống chế cuồng.
Anh kiêu ngạo, tự phụ, cuồng vọng, trước nay đều áp đảo người khác, không chấp nhận được, người khác chạy thoát khỏi khống chế của anh.
“được.” Hoắc Vi Vũ đáp ứng.
Anh đứng thẳng tắp, lần lượt cởi bỏ cúc áo sơmi của anh, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Ánh mắt quá chuyên chú, đặc biệt là giơ lên tươi cười.
Mị hoặc, ái muội.
Hoắc Vi Vũ liếc anh một cái.
“có phải anh có thói quen cùng phụ nữ chơi trò mập mờ hay không?” Hoắc Vi Vũ hỏi, ánh mắt thanh lãnh, bình tĩnh.
Không có một chút ngượng ngùng cùng hoảng loạn.
“Tôi không thích cùng đàn ông chơi trò mập mờ, nếu anh cảm thấy tôi là một người phụ nữ anh có thể tùy tiện chơi, như vậy ngừng đi.” Hoắc Vi Vũ cảnh cáo nói.
Tô Bồi Ân đem quần áo đưa tới tay cô, quan sát cô, “Tôi rất muốn biết, cô thích gì ở Cố Cảo Đình? Vì sao cô đối với anh ta khăng khăng một mực như vậy, mặc dù, anh ta sắp cùng người phụ nữ khác kết hôn, cô còn yêu anh ta.”
“Có dũng khí này, anh là loại hoa hoa công tử, vĩnh viễn không hiểu.” Hoắc Vi Vũ cầm lấy áo sơmi của anh đi đến phòng tắm.
Tô Bồi Ân liếc bóng dáng cô.
Anh xác thật không hiểu.
Rất nhiều người phụ nữ nói yêu anh, anh thử một chút, lập tức nguyên hình bại lộ.
Đan Địch Tư Lục Phỉ che dấu âm mưu sâu nhất, vẫn là đánh không lại đôi mắt của anh.
Anh tự nhận là có thể hiểu thấu lòng người, lại ở trên người Hoắc Vi Vũ gặp phải trắc trở.
Ngay từ đầu, anh cho rằng cô là cao thủ tình trường, người phụ nữ từ trong xương cốt lộ ra phong tình cùng gợi cảm, có thể đạt được yêu thích của Cố Cảo Đình, lại mê hoặc đầu óc Duật Nghị choáng váng.
Cô vận dụng chỉ số thông minh ở giữa hai người đàn ông thành thạo.
Anh đối với cô có vài phần khinh thường.
Nhưng sau khi tiếp xúc, anh phát hiện hoàn toàn không phải.
Cô cảm tính, mê mị, nhưng EQ lại rất thấp.
Không lý trí, xúc động, khắt nghiệt, cao ngạo, trên cảm tình đều là tối kỵ.
Anh cho rằng cô sẽ điên cuồng, sẽ trả thù, sẽ hủy thiên diệt địa, cô lại ra ngoài dự kiến của anh bình tĩnh lại.
Điều chỉnh tốc độ mau làm anh cảm thấy có khả năng cô đối với Cố Cảo Đình căn bản không yêu.
Nhưng anh câu dẫn cô, cô lại hoàn toàn không bị hấp dẫn.
Cô hoàn toàn không nhận ra.
cửa bị mở ra.
Hoắc Vi Vũ từ toilet ra tới, nhìn anh một cái.
Cô đem ủi giống như váy ở trên sô pha, trước giúp anh ủi áo.
“Còn có quần cũng phải giặc?” Tô Bồi Ân cố ý nói.
“anh thay đổi để toilet là được.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói, không thèm để ý anh làm khó dễ chút nào.
Tô Bồi Ân liếc cô, nói: “nhất phẩm phu nhân Nước G là cô của Đan Địch Tư Lục Phỉ, năm đó, Đan Địch Tư Lục Phỉ dã tâm bừng bừng, câu dẫn chính dượng của mình, muốn làm nhất phẩm phu nhân, còn có mang con của dượng.
nhất phẩm phu nhân Nước G tìm kiếm trợ giúp giống tôi.
Tôi giả ý hướng Đan Địch Tư Lục Phỉ ném ra cành ôliu.
Cô ta là người phụ nữ thông minh, lén đem con xoá sạch.
Bất quá chỉ số thông minh EQ của cô cực kỳ cao, dượng cô càng thêm yêu cô, thương tiếc cô, đối với nhất phẩm phu nhân căm thù đến tận xương tuỷ……”