Nếu như cô hết, chắc chắn nguyện ý.
Nhưng...
Cố Cảo Đình cảm giác được phụ nữ trong ngực dãy dụa.
Anh buông lỏng môi của cô ra, nhìn cô, âm thanh khàn khàn hỏi:
"Cái kia hết chưa?"
Hoắc Vi Vũ lắc đầu:
"Lần này đặc biệt kéo dài."
"A." Cố Cảo Đình lên tiếng, hắng giọng một cái, trong mắt nhiệt độ cũng không giảm xuống, cũng không buông lỏng cô, không cho cô rời đi.
Hoắc Vi Vũ nằm sấp trên người anh, vẫn cảm giác được tiểu quái thú của anh như cũ, không có chút nào an phận.
Cô dời đề tài hỏi:
"Tôi nghe Thượng trung tá nói, anh hộc máu, hiện tại có sao không?"
"Đại dì mụ( có kinh) thật là, luôn luôn làm người ta mất hứng, tuột cảm xúc." Cố Cảo Đình hời hợt nói.
Phốc.
Hoắc Vi Vũ không nhịn được cười phá lên, "ha ha ha ha."
Ai nói Cố Cảo Đình là khối băng, máu lạnh, anh có khi cũng rất hài hước nha.
"Đừng nhúc nhích." Tiếng của Cố Cảo Đình càng ngày càng khàn.
Hoắc Vi Vũ không dám động đậy:
"Anh để tôi xuống đi."
"Cứ nằm như vậy đi." Anh bá đạo nói.
Cô giống như không hề chán ghét anh bá đạo, trong lòng còn có chút ngọt ngào.
Ngẹo đầu, tựa vào ngực anh, nghe tim anh đập, cuối cùng cũng thể an bình lại.
Có trời mới biết, cô rất lo lắng cho anh khi biết anh bị bắt ở nước B.
Lo lắng, lo nghĩ, đấu trí đấu dũng, mấy lần ở giữa sinh tử, hiện tại nhớ tới, tâm đều thấy đau.
"Anh thật không sao chứ?" Hoắc Vi Vũ ôn nhu hỏi.
"Ừm, trận này vất vả quá mức, sau đó bị cô chọc giận." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ ngẩng đầu nhìn anh, chống lại đôi mắt màu đen của anh, trong bóng đêm sáng rực:
Anh suy nghĩ một chút liền biết không có khả năng nha, tôi tới tháng, không phải anh đều biết sao?"
"Lý trung tá gửi đến một số ghi hình, có chút tức giận bối rối, lại nhìn thấy cô và Lâm Thừa Ân làm như thế, liền mất lý trí, về sau cô đến, nói với tôi những chuyện kia, tôi liền hiểu. Tính tình của cô nói là làm, khinh thường giải thích. Cố giải thích, khẳng định sẽ không làm." Cố Cảo Đình tín nhiệm nói.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ có chút ướt át.
Cô không muốn người khác tin tưởng, không cần người khác quan tâm cô, cô chỉ cần anh tin tưởng, là được.
"Về sau chúng ta nên làm gì?" Hoắc Vi Vũ quay lại chủ đề chính, tựa ở trong ngực anh, chỉ cần nghỉ đến khuôn mặt dối trá kia của tổng thống, cả người liền bực bội.
"Bên cạnh tôi thật sự có một số người của tổng thống, ông ta làm tổng thống nhiều năm như vậy, lại là ba của Tương Mẫn Vũ, thực lực không thể khinh thường." Trong mắt của Cố Cảo Đình sâu thêm mấy phần, sóng ngầm mãnh liệt:
"Chờ đó, tôi sẽ kéo ông ta xuống đài."
"Đừng mạo hiểm." Hoắc Vi Vũ trầm giọng nói.
Cố Cảo Đình nở nụ cười, ôm cô chặt hơn:
"Hoắc Vi Vũ, cô đã thích tôi, tôi liền không cho phép cô đổi ý, hiểu không? Nếu như có ngày nào đó cô không thích cô nữa, tôi sẽ cưỡng ép cô bên cạnh tôi, mặc kệ cô có nguyện ý hay không."
"Nếu như anh không thích tôi trước thì sao?" Hoắc Vi Vũ hỏi ngược lại.
Cố Cảo Đình thâm sâu nhìn cô.
Anh đã chờ hai mươi mấy năm, lúc cô theo Ngụy Ngạn Khang, anh liền tìm cách khiến bản thân không thích cô.
Càng giãy dụa, càng thống khổ.
Thậm chí vừa nghĩ tới bọn họ sẽ làm chuyện như này, cô lại trầm luân dưới thân của hắn ta, lòng anh liền đau đến không tả nổi.