Cố Kiều Tuyết cảm thấy trên mặt không ánh sáng.
Ngụy Ngạn Khang hình như trước mặt mọi người, biểu đạt anh không yêu cô.
Cô trong lòng tức muốn hộc máu.
Nhưng mà ngại có nhiều người nhìn như vậy, cô không nên phát tác.
Cố Kiều Tuyết hạ giọng chất vấn: “Ngụy Ngạn Khang, anh có ý tứ gì?”
con mắt Ngụy Ngạn Khang đều không nhìn Kiều Tuyết một cái, khóa Cố Cảo Đình, “Không dám trả lời sao?”
mắt Cố Cảo Đình đen nhánh như mực nhìn anh.
Một phút đồng hồ im lặng giống như một thế kỷ.
Anh trầm giọng nói: “phải.”
“A.” Ngụy Ngạn Khang cười nhạo một tiếng, không có nói nữa.
Người điều khiển chương trình có chút xấu hổ hoà giải, “việc này, thỉnh hai vị tân nhân kính rượu.”
Cố Kiều Tuyết cầm lấy ly rượu, hắt tới trên mặt Ngụy Ngạn Khang.
bụng cô đau lên, ôm bụng chạy tới toilet.
Mới vừa đi xong, phía trước có một con rắn chui vào cống thoát nước không có rửa sạch lại chui ra tới.
Cố Kiều Tuyết hoảng sợ, chân chạy lên bậc thang, xoay, ngã ở trên mặt đất.
Tiêu chảy, không nhịn được, lại……
Nguyên bản hài kịch biến thành trò khôi hài, Cố Kiều Tuyết được đưa vào bệnh viện, hôn lễ không có cô dâu, làm các tân khách lúng túng.
Nếu là đổi với người bình thường, bọn họ xem diễn trò không cũng có thể, việc này trở thành đề tài trà dư tửu hậu.
Chỉ là, đề cập tới nhà tư lệnh, bọn họ cũng chỉ có thể xem kịch vui không dám luận bàn, đưa mắt nhìn nhau.
anh xem tôi, tôi xem anh, mắt to trừng mắt nhỏ.
*
Hoắc Vi Vũ đi đến trướcxe mình, nhìn đến trên xe ngừng ở đối diện bên kia đường cũng có một người, không có tham gia hôn lễ.
Cô trong lòng hồ nghi, chẳng lẽ là hung thủ thả rắn.
Hoắc Vi Vũ đi qua tới, gõ gõ cửa sổ xe.
Cửa sổ hạ xuống dưới.
Phùng Tri Dao nhìn về phía cô, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Hoắc Vi Vũ nhìn thấy cô có chút giật mình.
thiếu nữ kia, nhã nhặn lịch sự như hoa xinh soi bên dòng nước, cử chỉ tựa như liễu mềm trước gió, giọng nói trong trẻo vui vẻ, mặt ửng hồng như hoa đào nhu hòa.
Trách không được Cố Cảo Đình yêu thầm cô ta, khí chất bọn họ rất xứng.
“xấu hổ, nhận sai người.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
“Không sao.” Phùng Tri Dao đóng lại cửa sổ.
Hoắc Vi Vũ lên xe, liếc mắt hướng Phùng Tri Dao, nhếch khóe miệng.
May mắn cô không có yêu Cố Cảo Đình, nếu không, ngẫm lại chính mình sẽ rất bi kịch.
Bất quá, vì sao Phùng Tri Dao tới lại không đi vào?
Hoắc Vi Vũ mới vừa khởi động xe,thanh âm gõ kiếng xe vang lên.
Cô thấy là Phùng Tri Dao, hồ nghi hạ kiếng xe, hỏi: “Làm sao vậy?”
Phùng Tri Dao tiến lên ôm một cái hộp tinh tế, ôn nhu nói: “cô có thể giúp tôi đem phần lễ vật này đưa cho đôi vợ chồng mới ở biệt thự kia được không?”
“Không thể.” Hoắc Vi Vũ trực tiếp từ chối.
“A?” Phùng Tri Dao không có phản ứng lại.
Hoắc Vi Vũ lộ ra nụ cười mê hoặc, “chú rể là bạn trai cũ của tôi.”
Cô không để ý Phùng Tri Dao giật mình, mang lên kính râm, đóng lại cửa sổ xe, nghênh ngang mà đi.
Phùng Tri Dao: “……”
Cô cầm lấy di động gọi Cố Cảo Đình.
“Cảo Đình, em là Tri Dao, cái kia, Thanh Vân và Y Phương Phương ở đây, em không đi vào, em mua lễ vật kết hôn cho tiểu Tuyết, anh có thể để cho thủ hạ của anh tới lấy không?” Phùng Tri Dao ôn nhu hỏi.
“Được. Trung tá Thượng sẽ qua lấy.” Cố Cảo Đình sau khi nói xong, liền cúp điện thoại.
Phùng Tri Dao nhìn xe Cố Cảo Đình bay nhanh ra, phía sau còn có mấy chiếc xe đi theo.
Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện.
Hoắc Vi Vũ yên ổn lái xe, đột nhiên một chiếc xe nhẹ nhàng qua đây, ngăn đằng trước cô.
Hoắc Vi Vũ hoảng sợ, phanh lại.
Cố Cảo Đình từ trên xe bước xuống, đi hướng tới bên cô ……