Hóa ra đứa bé đã không còn.
Chẳng trách cô lại quá bi thương như vậy.
"Cái đó, tư lệnh sẽ không trách cô, nếu không nhờ cô, toàn quân đã bị diệt." Vương Đông trấn an cô.
Hoắc Vi Vũ nhìn Vương Đông, khóe miệng nâng lên, "Đứa nhỏ không phải của Cố Cảo Đình."
Là người khác.
Vương Đông kinh ngạc đến nỗi cằm suýt rơi xuống, "Là điện hạ sao?"
"Anh thật tò mò. Được rồi, anh đã muốn đi, vậy chúng ta đi, nhanh lên, tôi có việc cần anh ta hoàn thành." Hoắc Vi Vũ lạnh lùng nói, rõ ràng, lưu loát mở cửa xe, bước vào, nhìn ra ngoài cửa sổ.
Vương Đông vị trí lái, nhìn Hoắc Vi Vũ qua kính chiếu hậu.
Cô thật quá bình tĩnh, bình tĩnh khiến cho người ta phát giận, rõ ràng cô còn sống mà cảm giác như đã chết.
Anh thật sự rất lo tư lệnh sẽ bị thương.
"Hoắc Vi Vũ, lát nữa cô gặp tư lệnh có thể đừng cư xử như vậy không?" Vương đông cầu xin.
Hoắc Vi Vũ mắt không nhìn Vương Đông, "Anh có thể tự thay đổi bản thân nhưng trăm ngàn lần đừng yêu cầu người khác phải thay đổi."
"Tư lệnh rất mệt mỏi, ngài ấy phải giảu quyết rất nhiều chuyện, bởi vì cô, chúng tôi suýt chút nữa hoãn lại dự án hợp tác với Linh lão."
"Đó là chuyện của các người." Hoắc Vi Vũ vô cảm nói.
"Là chuyện của riêng chúng tôi sao? Những người đó vì cứu anh cả, anh hai cô mà bị giam lại nước G, tư lệnh cũng vì cô mới cưới Đan Địch Tư Lục Phỉ, nếu không phải vì Duật Cẩn xuống mạ, ngài tư lệnh căn bản sẽ không đi Linh Đều, tất cả đều là vì cô. "
"Ý trời đã định, anh cần gì phải cưỡng cầu." Cô đáp lại vẻ bất cần.
Từng câu từng của cô đều băng lãnh cực độ.
"Cô không còn là Hoắc Vi Vũ mà tôi biết." Vương Đông buồn bực nói.
Xe đi tới thẳng quân khi Hồng Việt.
Hoắc Vi Vũ mệt mỏi, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
Ngủ một lát, tỉnh lại, đúng lúc xe đang tiến vào trong quân khu, dừng lại trước nhà trọ của Cố Cảo Đình.
Binh lính chạy tới, mở cửa xe cho họ.
Hoắc Vi Vũ từ trên xe bước xuống, con ngươi mắt không có một tia dao độn, đi vào bên trong.
Cố Cảo Đình nghe thấy âm thanh bên ngoài, lập tức rời khỏi phòng.
Cô đứng trước cửa, ánh mặt trời chiếu rọi sau lưng, giống nhau có một tầng bạc quang bao phủ.
Đẹp, đẹp động lòng người.
Nhưng cái đẹp đó lại không mang cảm giác chân thực.
Cố Cảo Đình đi về phía cô.
Hoắc Vi Vũ vẫn đứng bất động ở cửa.
Anh đến trước mặt cô.
Nhớ tới cuộc nói chuyện cuối cùng giữa hai người, lòng anh chợt quặn thắt.
Tốt quá, tốt quá, cô vẫn còn sống.
Cố Cảo Đình cong khóe miệng, trong mắt mang theo sương mù, vươn tay, ôm lấy hai má cô.
"Tư lệnh cho gọi tôi tới có chuyện gig sao?" Hoắc Vi Vũ lãnh đạm hỏi, ánh mắt nhìn anh không có chút ấm áp nào.
Cố Cảo Đình tay khựng lại trong không khí, nhìn cô.
Anh biết, cô oán hận anh.
Nghìn lời muốn nói đều nghẹn lại trong cổ họng.
Anh chậm rãu hạ tay xuống.
Vương Đông lo lắng nhìn về phía tư lệnh.
Anh có thể nhìn ra sự bi thuơng trong ánh mắt ngài tư lệnh.
Bầu không khí hiện tại quá đỗi im lặng, im lặng đến quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến cho người ta cảm thấy hít thở không thông.
"Tư lệnh, tới giờ ăn cơm rồi, tôi sẽ sai binh lính mang đồ ăn lên cho ngài, hai người lâu ngày không gặp, vừa ăn vừa nói chuyện." Vương Đông lên tiếng phá vỡ sự im lặng.
"Không cần." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, nhìn về phía Cố Cảo Đình, "Anh có việc gì thì nói nhanh lên, tôi còn rất nhiều việc."
"Em không có gì muốn nói với anh sao?" Cố Cảo Đình hỏi ngược lại.