Bà còn chưa đụng vào Hoắc Vi Vũ, canh tay đã bị thương.
Tay của Lý Nghiên Hiền rũ xuống, kinh ngạc, quay đầu.
Hoắc Vi Vũ cũng nhìn sang.
Một người áo đen mặt không cảm xúc thu hồi súng lại.
Phía sau anh ta còn có hai người mặc đồ bình thường.
Người mặc áo đen nói với hai người kia:
"Bắt Lý Nghiên Hiền tới cục cảnh sát, mang theo camera ở đây, nói bà ta có ý định mưu sát, cũng đừng cho bà ta có khả năng đi ra."
Lý Nghiên Hiền mở to mắt, không bình tĩnh nhìn Hoắc Vi Vũ quát:
"Đồ chết tiệt, cô gài tôi."
Hoắc Vi Vũ nhìn Lý Nghiên Hiền:
"Tôi nói không cô cũng sẽ không tin."
Thuộc hạ của người áo đen xông tới, kiềm chế Lý Nghiên Hiền.
Lý Nghiên Hiền căm hận nhìn Hoắc Vi Vũ:
"Hoắc Vi Vũ, cô nghe cho rõ đây, nếu tôi biến thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho cô, cô đừng có ra vẻ, đồ hai mặt, hung thủ giết người, con rệp, nối giáo cho giặc, chết không yên lành, tôi nguyền rủa cô cả đời không có được hạnh phúc. Loại người như cô không xứng có được hạnh phúc."
Lý Nghiên Hiền hùng hùng hổ hổ bị người ta mang đi.
Câu " Không xứng có được hạnh phúc", giống như một con dao, đâm vào lòng cô.
"Tổng thống dặn dò, nếu cô có ý đồ tự sát, ngài sẽ khiến những người cô quan tâm chôn cùng." Người áo đen mặt không thay đổi cảnh cáo nói.
Hoắc Vi Vũ cắn răng, ánh mắt sắc bén nhìn người áo đen, lạnh lùng nói:
"Thay tôi chuyển lời, để cho loại người như tôi trở thành phu nhân của tổng thống tương lai, ông nhất định sẽ hối hận."
Người áo đen gật đầu, đi qua Hoắc Vi Vũ, lên xe, rời đi.Hoắc Vi Vũ vô lực đi đến cửa nhà, thấy hàng chử màu đỏ trên tường: Hoắc Vi Vũ là đồ đê tiện, tiểu nhân âm hiểm không biết xấu hổ, tôi gặp một lần đánh một lần.
Dùng đầu ngón chân nghĩ, cũng biết là Lý Nghiên Hiền làm.
"Tiểu Vũ, có phải con đắc tội ai không?" Nhóm cô dì ở đối diện lo lắng hỏi.
Hoắc Vi Vũ lắc đầu:
"Không sao đâu ạ."
"Bác thấy bạn trai con rất thích con, anh ta còn cho bác số điện thoại, nói có chuyện gì xảy ra thì nói với anh, bác vừa gọi nói cho anh ta biết chuyện này, nhưng mà anh ta nói, về sau chuyện của con và anh ta chấm dứt, rốt cuộc là sao vậy, giận dỗi hả." Dì quan tâm hỏi.
"Về sau, con và anh ta thật sự chấm dứt rồi." Hoắc Vi Vũ thản nhiên nói, trong mắt đã ướt át, quay mặt sang chỗ khác, mở cửa, đi vào, dựa vào cửa.
Nếu như cô và Cố Cảo Đình chia tay, anh sẽ rất kinh ngạc, cũng sẽ hoài nghi cô bị uy hiếp.
Cô không muốn anh vì cô, mà trắng tay, công lao nhiều năm như vậy bị hủy trong chốc lát.
Hít sâu một hơi.
Đôi mắ Hoắc Vi Vũ lạnh lùng lên, cô gọi cho Cố Cảo Đình.
Cố Cảo Đình không bắt máy.
Cô ngồi trên ghế sofa, nghĩ có gọi lại cho anh nữa không.
Điện thoại di động lại vang lên.
Cô nhìn là X - Man, vội vàng nghe.
"Chuyện trên tường ở nhà cô đã nghe nói, yên tâm, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu, trong vòng một ngày giúp cô xử lý sạch sẽ Lý Nghiên Hiền." Âm thanh của Cố Cảo Đình truyền đến.
Câu "yên tâm, tôi sẽ không để cô xảy ra chuyện gì đâu", khiến tâm đang bình tĩnh của cô lại bắt đầu gợn sóng.
Nước mắt tràn ngập trong khóe mắt.
Hoắc Vi Vũ cắn răng, nắm chặt tay, lạnh lùng nói:
"Bây giờ anh xử lý thì được gì, anh có biết bà ta xém giết chết tôi hay không?"