Từ trong miệng Ngụy Ngạn Khang nói ra, khẳng định không có lời hay.
Cô không muốn đi, rất sợ nghe được điều không muốn nghe.
Cô xoay người vào văn phòng, không có đi theo.
Ngụy Ngạn Khang: “……”
*
thủ đô
Cố Cảo Đình bị cúp điện thoại, nhìn về trung tá Thượng bên cạnh, hỏi: “đại khái tôi có bao nhiêu thời gian nghỉ ngơi?”
Trung tá Thượng nhìn thoáng qua trên cổ tay, “Còn có hai giờ, tôi ở chỗ này chuẩn bị giường cho ngài?”
“Không ngủ, chuẩn bị xe, tôi đi phủ tổng thống.” Cố Cảo Đình nói, đứng dậy, cầm lấy tây trang, lưu loát mặc vào.
“Tư lệnh, ngài nên ngủ đi, tối hôm qua đến bây giờ ngài không có ngủ.” Trung tá Thượng đau lòng nói.
“Tôi không muốn làm cô ta thất vọng, nếu là tôi bức bách cô ta gả cho tôi, cũng muốn đánh một trận cho đẹp.” Cố Cảo Đình đi đến bên ngoài.
Trung tá Thượng lập tức chuẩn bị xe.
*
thư phòng phủ Tổng thống
“Cảo Đình, có việc sao?” Tổng thống mỉm cười hỏi.
Cố Cảo Đình nhếch khóe miệng, trong mắt lại không có nửa phần ý cười, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi muốn giúp một tay cho thủ trưởng hải quân Hồng Việt Hải lên làm lần này, tổng thống có phương pháp tốt gì?”
Tổng thống tươi cười hơi xấu hổ, “Lần này tuyển cử là công khai, công chính, công bằng, cơ hội thủ trưởng hải quân Hồng Việt Hải vô cùng lớn, anh không cần lo lắng quá mức.”
“việc thành do người, dựa vào vận khí, vĩnh viễn bị động, tôi không cần cơ hội của anh ta lớn, tôi muốn anh ta thắng trăm phần trăm.” Cố Cảo Đình trầm giọng nói, ánh mắt u ám nhìn tổng thống.
Tổng thống thu hồi tươi cười, nét mặt cứng lại, thở dài, nói: “anh và Mai tướng quân là phụ tá đắc lực của tôi, tôi biết, trận tuyển cử này kỳ thật là anh và lão Mai đấu tranh quyền lực, tôi giúp ai đều không tốt, tôi chỉ lo thân mình.”
“A.” Cố Cảo Đình khẽ cười một tiếng, mắt chim ưng tựa hồ có thể đem ông ta nhìn thấu, “Tôi cũng tán thành ngài chỉ lo thân mình, không biết bên phó tổng thống, có thể hay không cũng chỉ lo thân mình, còn hy vọng tổng thống ngài có thể chế ước anh ta một chút.”
sắc mặt Tổng thống có chút tái nhợt, trong mắt hiện lên một tia khủng hoảng, mỉm cười che dấu nói; “được, tôi sẽ chặt chẽ chú ý bên kia.”
Cố Cảo Đình xoay người, đi nhanh ra khỏi phủ tổng thống.
Tắng quản gia đi ra, lo lắng hỏi tổng thống: “ngài nói, tư lệnh, có thể hay không đã biết Tần Minh là người của chúng ta?”
“Tâm tư của anh ta sâu không lường được, nhưng mà, nếu anh ta và long tiệp ngạo liên thủ, thật sự khó có thể kìm chế anh ta, bên phó tổng thống cũng minh bạch đạo lý này, anh ta cũng sẽ không ra tay giúp Cố Cảo Đình. Nhân cơ hội suy yếu hạ quyền lực của Cố Cảo Đình. Mai Kính Sơn so với anh ta dễ khống chế hơn, bên Tần Minh cần thiết càng thêm chú ý xử lý, không thể để cho Cố Cảo Đình nhìn ra nửa điểm sơ hở.” Tổng thống chủ ý đã định.
“được.” Tắng quản gia gật đầu.
bên ngoài phủ Tổng thống
“Tư lệnh, tổng thống có ý tứ gì? Đáp ứng không can thiệp sao?” Trung tá Thượng lo lắng hỏi.
Cố Cảo Đình nhìn về phía trước ánh mắt lạnh tựa như băng.
Anh đã cho cơ hội.
Con đường này, anh chỉ có thể chơi tới cùng rồi.
“Thực thi!” Cố Cảo Đình ra lệnh.
Trung tá Thượng hơi ngừng lại, trong mắt hiện lên một tia sáng gấp gáp, “vâng.”
Anh lĩnh mệnh, gọi điện thoại đi ra ngoài, đơn giản hai chữ, “Thực thi.”
Cố Cảo Đình đi đến xe mình.
Một trận gió thổi qua, cuốn lên đầy bụi.
Phong vân, sắp biến sắc.
Anh đứng ở trung tâm quyền lực, khống chế hết thảy……
*
Hoắc Vi Vũ vẫn luôn lướt web, vẫn không thấy được tin tức đặc biệt.
Tâm vẫn luôn phập phồng, bất ổn.
Có lẽ nhìn thấy tin tức đặc biệt, tâm cũng có thể yên ổn xuống.
Cô đặc biệt lo lắng anh sẽ xảy ra chuyện.
Lòng bàn tay vẫn luôn lạnh lẽo, bụng cũng hơi phát đau ……