Trong phòng khắp nơi đều bị Tổng Thống theo dõi.
Cô không có tiền, không chứng minh thư, không chi phiếu, không điện thoại, ngay cả sim điện thoại cũng không có.
Chuyện đầu tiên phải làm, là tìm đến Cố Cảo Đình, giải thích rõ ràng.
Hoắc Vi Vũ cầm chi phiếu của Lâm Thừa Ân trên bàn trà, đi ngân hàng gần đây lấy tiền.
Lại bị nhắc nhở sai mật mã, ba lần, ngân hàng khóa tài khoản thẻ, nhất thời vô lực.
Cô từ trong ngân hàng đi ra, ngẩng đầu nhìn bầu trời đen nhánh.
Hôm nay, là một ngày tồi tệ nhất của cô.
Cô ngồi xổm ở cửa ngân hàng, hai tay ôm ngực, đầu cúi xuống, nhìn con kiến trên mặt đất chuyển nhà.
Có đôi khi ngẫm lại, còn không bằng làm một con kiến, đám kiến cũng biết mình muốn đi đâu, cũng sẽ không cảm thấy cô đơn.
Nhưng người có đôi khi không biết đi con đường nào, cũng sẽ cảm thấy cô đơn.
Nửa tiếng sau
"Cổ Mẫn Tử, cô thật sự ở trong này? Qủa nhiên ba tôi không có gạt tôi." Duật Nghị từ trong chiếc xe thể thao mui trần nhảy xuống, nhảy lên hai bước tới trước mặt Hoắc Vi Vũ, học dáng vẻ của cô ngồi xổm xuống, gật gù đắc ý, nghi hoặc hỏi: "Cô đang nhìn gì vậy? Rất xa liền nhìn thấy cô ngồi chồm hổm ở trong này rồi."
Hoắc Vi Vũ đề phòng nhìn về phía Duật Nghị, "Ba cậu để cho cậu tới tìm tôi sao?"
Duật Nghị nở nụ cười, đưa tay xoa đầu Hoắc Vi Vũ, tâm tình vui vẻ nói: "Ba tôi biết tôi muốn tìm cô, cũng không phản đối, Thái Tử Phi tương lai, vận khí của cô đến rồi đó."
Hoắc Vi Vũ hất tay của Duật Nghị, lạnh lùng đứng lên, không cho chút hi vọng nói: "Cậu mau chết tâm đi, tôi đã có người trong lòng."
Duật Nghị nhìn nhìn bên phải, lại nhìn nhìn bên trái, thò đầu, kề sát vào mặt Hoắc Vi Vũ, "Người trong lòng cô, để cho cô một mình cơ đơn ở đây sao?"
"Đó là chuyện của tôi, đừng đi theo tôi." Hoắc Vi Vũ đi về phía bên trái.
Duật Nghị nhắc nhở cô.
Cô không muốn ngồi ở đây hối hận, ngồi chờ chết, cô muốn đi tìm Cố Cảo Đình.
Duật Nghị cười hì hì đi theo phía sau cô.
Hoắc Vi Vũ nhíu mi, cô dừng bước, quay đầu nhìn về phía Duật Nghị.
Cậu ta nở nụ cười, "Tôi cũng đi bên này."
Hoắc Vi Vũ đưa tay về phía cậu ta, "Đưa chìa khóa x echo tôi."
Duật Nghị liếc tay cô một cái, nghi ngờ nói: "Cô sẽ không lái xe đi, bỏ tôi ở trên đường đi."
"Cậu chạy nhanh hơn tôi, tôi có thể bỏ cậu lại được sao? Tôi muốn lái xe thử thôi." Hoắc Vi Vũ bình tĩnh nói.
"Được rồi." Duật Nghị ném chìa khóa xe cho Hoắc Vi Vũ, chính mình xoay người, nhảy vào vị trí bên cạnh tài xế, cài lên dây an toàn.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ lóe lên tia tối tăm, ngồi ở trên ghế lái, lái xe.
Gió nhẹ thổi qua khuôn mặt, sợi tóc rối loạn, ánh mắt của cô cũng rất rõ ràng.
Duật Nghị mở nhạc trên xe.
Một ca khúc 《if you》 theo âm hưởng dòng nhạc nước ngoài, sau khi hết bài, sau đó là 《Fade》.
Hoắc Vi Vũ dừng lại ở trước một siêu thị, đôi mắt nhìn vào trong đó, nói với Duật Nghị: "Tôi muốn uống nước quả hạt chanh, nhất định phải là quả hạt chanh."
"Được rồi, cho anh 2 phút." Duật Nghị sảng khoái nhảy ra xa, còn không có đi vào cửa siêu thị, thì nghe tiếng máy xe phía sau vang lên.
Cậu ta xoay người.
Hoắc Vi Vũ đã lái xe đi.
Duật Nghị: "..."
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía kính xe Duật Nghị còn đang đuổi theo, rất may mắn, Duật Nghị rất đơn thuần, cùng với ba của cậu là người của hai thế giới.
"Ngày mai tôi để xe ở cửa một siêu thị, nhớ rõ tới lấy." Hoắc Vi Vũ nói xong một câu, đạp chân ga, rất nhanh chạy đi ra ngoài.
Cô trực tiếp đi tới Sơn Trang, ở cửa, có một đám binh lính canh giữ.
Hoắc Vi Vũ cần phải ở trong này, không có sai.
Hoắc Vi Vũ đi đến trước mặt một người lính trong đó, mềm nhẹ nói: "Xin cậu nói với Cảo Đình, Hoắc Vi Vũ chờ anh ta ở cửa, tôi có chuyện muốn nói với anh ta."