“Tôi không cần…… Làm tình nhân anh thì sao?” Cô hỏi trắng ra, đánh giá sắc mặt Cố Cảo Đình.
ánh mắt anh ôn nhu giống như nước, xoa đầu cô.
Anh biết cô ghét nhất là cái gì?
không muốn làm nhất là cái gì?
điểm mấu chốt của cô ở nơi nào?
Anh không muốn trở thành một đao phủ, đem cô đẩy vào tuyệt cảnh, làm cho cô không vui.
“anh chỉ muốn em làm vợ anh, chờ anh một năm, không được yêu người đàn ông khác, biết không?” Cố Cảo Đình dặn dò.
vành mắt Hoắc Vi Vũ đỏ một ít, “Chúng ta ở bên nhau, không có kết quả tốt.”
“Đừng nói bậy, khổ tận cam lai, chỉ cần không buông tay, chỉ cần trong lòng em còn có anh……”
“Lòng tôi không có anh.” Hoắc Vi Vũ cắt ngang lời anh nói, trong lòng hoảng loạn lợi hại, xoay mặt, nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Trong đầu kêu loạn.
Cô biết tình cảnh bọn họ bây giờ.
Thân phận của cô căn bản không xứng với anh, cũng không thể mang đến cho anh bổ ích.
Cô rất sợ, một khi toàn thân cô để tâm vào, chờ đợi cuối cùng chỉ là chia lìa.
Như vậy, cô sẽ hỏng mất.
ánh mắt Cố Cảo Đình ảm đạm xuống, cầm bả vai cô, đẩy phía lưng ghế.
“Hoắc Vi Vũ, trong lòng em thật không có anh sao?” ánh mắt anh sáng quắc nhìn cô, cầm cằm cô, làm cho cô đối diện anh.
“Không có.” Hoắc Vi Vũ không cần suy nghĩ nói, nắm chặt nắm tay, ngón tay bấm vào trong lòng bàn tay.
Anh có chút thất bại, cúi người, hôn lên môi cô.
môi cô so với anh còn lạnh băng.
Hoắc Vi Vũ nhắm hai mắt lại, không phản kháng, không giãy giụa.
Anh không có thâm nhập, cái trán đụng trán của cô, ôn nhu nói: “Không quan hệ, anh không bức em, dù sao em chỉ có thể là của anh.”
Anh như nói cho chính mình nghe.
Hai người đều trầm mặc, ai cũng không nói gì, không khí an tĩnh có chút quỷ bí.
Thật lâu sau
“bây giờ anh đưa em đi tới chỗ đồng sự kia, em đi phi cơ vài giờ?” Cố Cảo Đình hỏi.
Vừa rồi sắp bùng nổ, lắng đọng lại bên trong, biến mất hầu như không còn.
Hoắc Vi Vũ hồ nghi nhìn anh.
Cô cảm thấy, Cố Cảo Đình thay đổi.
Nếu như trước kia, cô nói như vậy, khẳng định anh rất tức giận, sẽ trừng phạt cô.
Chính là, bây giờ, tính tình anh trở nên tốt hơn.
Cô không biết chính là, tính tình anh chỉ có lúc đối với cô, mới có thể tốt.
“Sau khi trở về, thì đi sân bay.” Hoắc Vi Vũ trả lời.
Anh nhìn xuống cô, thiên ngôn vạn ngữ đều ở trong ánh mắt, “anh không tiễn em, thuận buồm xuôi gió.”
“Ách, anh cũng chú ý an toàn.” Hoắc Vi Vũ mở miệng.
Cô cảm thấy, cảnh tượng bây giờ của bọn họ hình như là một đôi tình lữ chia tay trong hoà bình.
trong vòng một năm, không bao giờ gặp mặt sao?
trong lòng cô đột nhiên thấy xúc động, gọi: “Cố Cảo Đình.”
“uh.” Cố Cảo Đình đáp, rất có nhẫn nại chờ cô nói.
“anh……” Còn yêu em sao?
Những lời này, cô chung quy không hỏi ra miệng.
“anh cố lên, cứu những người đó từ nước G ra, em sẽ vì anh cầu nguyện.” Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt nói.
Anh hơi giơ lên khóe miệng, “Cám ơn, anh sẽ cứu bọn họ ra, bình an.”
“Bình an.” Hoắc Vi Vũ nói.
Xe ngừng lại ở cửa khách sạn.
Hoắc Vi Vũ đẩy cửa xe ra, đi xuống, đầu cũng không quay lại, biến mất ở trong tầm mắt anh.
“Trình Dật, nhắc nhở tôi, chưa có giải quyết vấn đề phía trước, không cần đi tìm cô ta.” Cố Cảo Đình phân phó.
Anh dựa vào ghế, nhắm hai mắt lại.
Anh đang ép chính mình, đồng thời, cũng là bảo hộ cô.
Cô bây giờ là vợ anh, cô đồng ý cho anh ba mươi năm.
Này đó, đều là cho cuộc sống ảm đạm của anh một chút ánh sáng hy vọng.
Anh muốn tranh thủ đem ba mươi năm này kéo dài đến cả đời…