"Đúng, đều cho cô ta làm." Tần Diệu Ni nói vào, khinh bỉ liếc Hoắc Vi Vũ:
"Không cho cô ta nếm mùi lợi hại, liền tưởng chính mình là thiên kim tiểu thư sao? Cô xứng sao?"
"Ai cha, cô làm bẩn sàn nhà rồi, máu rất khó lau nha." Cố Kiều Tuyết lung lay cánh tay Thái Nhã, bĩu môi nũng nịu nói, khóe miệng lại cười.
"Để cô ta lau." Thái Nhã vỗ vỗ mu bàn tay Cố Kiều Tuyết.
Cố Kiều Tuyết nghĩ đến anh mình mua cho Hoắc Vi Vũ phi cơ vài tỷ, trong lòng liền đặc biệt khó chịu, thầm nói:
"Chỉ để cho cô ta làm việc nhà, có ít quá không?"
Trong mắt Thái Nhã lướt qua một tia sáng, phẫn hận ra lệnh cho Hoắc Vi Vũ:
"Về sau giày trong nhà tôi kể cả người hầu, mỗi ngày chùi một lần, cô cầm số tiền kia, có thể mời 1000 người giúp việc, làm cả đời cũng không hết."
"Rốt cuộc cô ta cầm bao nhiêu tiền?" Hoắc Thuần tò mò nói.
"Đủ cho Hoắc gia các người sống mấy đời liền." Thái Nhã khinh bỉ nói.
Hoắc Vi Vũ hất cầm lên, lạnh lùng nhìn Thái Nhã.
Đây chính là nguyên nhân cô không muốn cầm tiền của Cố Cảo Đình, không muốn hoàn toàn phụ thuộc vào anh, trở thành con sâu gạo, mặc cho Thái Nhã chỉ trích, làm khó dễ, cô sẽ không có lực phản kích, chỉ có thể xem thường.
Tự tôn kiêu ngạo đều bị giẫm dưới lòng bàn chân, tùy ý cho người ta chà đạp.
Cô làm việc cực khổ, uống nhiều rượu, chính mình cũng có năng lực nuôi sống bản thân, không dựa vào người khác, sống tự tin thoải mái, cũng có thể vênh váo tự đắc trước mặt Thái Nhã.
Cô có tư cách kiêu ngạo cùng lập trường, cô không thẹn với lương tâm.
"Cảm ơn các người đã xát muối lên vết thương của tôi, nhắc nhở tôi không
quên đau đớn." Hoắc Vi Vũ lạnh giọng nói.
"Thế nào, không đáp ứng sao?" Thái Nhã nghiêm nghị nói.
Hoắc lão gia thấy Thái Nhã tức giận, khẩn trương, gõ gõ gậy thúc giục nói:
"Cô mau đồng ý."
"Ômg im đi." Hoắc Vi Vũ lãnh diễm liếc xéo Hoắc lão gia:
"Hiện tại, chuyện của tôi không liên quan gì đến các người, ông xen vào chuyện của người khác, không chừng lại bị người ta hiểu nhầm là có quan hệ với nhau đấy, đến khi đó, ông sẽ làm gì? Nếu muốn sống tốt thì..cút đi."
Hai chữ cuối cùng, cô nói bằng giọng xem thường cùng châm chọc.
"Ba, cô ta dám bảo người cút kìa." Tần Diệu Ni bỏ đá xuống giếng nói.
Hoắc lão gia liền cầm gậy đánh Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ xuất ra hết tất cả khí lực, bắt lấy cây gậy, bạc bẽo cùng sắc bén nhìn Hoắc lão gia:
"Vì ông là ba của ba tôi, cho nên, tôi còn nhân từ kính trọng ông một chút, bây giờ, không phải tôi không xứng với họ của ba tôi, mà là ông không xứng làm gia gia của tôi."
Hoắc Vi Vũ hất gậy ra.
"Cô còn không biết xấu hổ nhắc đến ba ba của cô!" Hoắc lão gia trừng mắt dựng râu.
Hoắc Vi Vũ trực tiếp đi ra ngoài.
"Mẹ, cô ta chưa đồng ý quét dọn vệ sinh." Cố Kiều Tuyết dậm chân nói.
"Mai mốt đợ cô ta gả đến, còn rất nhiều cơ hội, gấp cái gì." Thái Nhã an ủi Cố Kiều Tuyết nói.
Hoắc Thuần ngây ngẩn cả người, bật thốt lên:
"Tại sao Tư lệnh lại cưới Hoắc Vi Vũ vậy, không phải anh ta chán ghét Hoắc Vi Vũ sao?"
"Cưới cô ta về là để tra tấn cô ta, ai kêu cô ta đoạt người đàn ông của tôi." Cố Kiều Tuyết kiêu ngạo nói.
Hoắc Thuần nhướng mày, nhìn Tần Diệu Ni.
Sắc mặt Tần Diệu Ni cũng khó coi.
Không nghĩ tới nha đầu kia vận khí tốt như vậy, lại gả cho Cố Cảo Đình, đây chính là bây lên cành làm phượng hoàng nha.
Nghe liền rất nở mày nở mặt.
Sắc mặt Hoắc lão gia cũng rất kém, trong đầu ngơ ngác, có chút không xoay chuyển được.