“Phải không?” Cố Cảo Đình nhếch khóe miệng, lãnh ngạo đứng ở trước mặt cô.
Anh trên thân thay chính là áo sơmi tơ lụa, hợp thể dán ở trên người anh, phác hoạ ra anh cường tráng khí lực, tràn ngập cảm giác vương giả áp bức.
Hoắc Vi Vũ có loại dự cảm không tốt, hơi hơi nhíu mày.
Cố Cảo Đình duỗi tay, ngón cái vuốt ve trên môi cô đỏ tươi, ánh mắt thâm thúy mà chuyên chú, tràn ngập tính mê hoặc, làm người cảm thấy mặt đỏ tim đập.
gần anh như vậy, Cố Cảo Đình đẹp giống như thiên thần, ngũ quan cương nghị, lập thể hình dáng, khí chất nguy hiểm, làm chung quanh hết thảy đều yên lặng xuống dưới.
Chỉ có hô hấp của anh, dừng ở trên mặt cô.
“Cô lại không ngừng há miệng?” Cố Cảo Đình sắc bén nói.
Như vậy chắc chắc, như vậy cao cao tại thượng, nhìn cô, giống như nhìn xuống chính là sinh linh nhỏ yếu.
Hoắc Vi Vũ cảm thấy có búa nện vào cái gáy cô, ong ong ong rung động.
“Tôi sẽ không.” Hoắc Vi Vũ buột miệng thốt ra.
Anh cúi đầu, hôn lên môi cô, lưỡi hồng dọc theo môi cô vẽ hình, lại thăm tiến trong miệng cô.
Hoắc Vi Vũ lưng cứng ngắc, vừa động đều bất động.
“Làm.” Cố Cảo Đình mệnh lệnh nói, bởi vì liền ở miệng cô nói chuyện, cường thế hơi thở cũng rơi vào trong mũi cô.
Hoắc Vi Vũ môi run rẩy, quả đấm hơi nắm lên.
Cô lần đầu tiên như vậy sợ hãi một người.
Xác thực nói, chỉ có người đàn ông này làm cô từ nhỏ liền sợ hãi.
Anh chính là ác mộng của cô.
“chân tôi bị trật, rất không tiện, Cố tư lệnh cũng không nghĩ vô tận hứng đi.” Hoắc Vi Vũ uyển chuyển cự tuyệt nói.
Cố Cảo Đình nâng cằm cô lên, hỏi: “Cô cần bao nhiêu thời gian?”
“Một tuần,” Hoắc Vi Vũ dừng một chút, đôi mắt lóe ra sửa lời nói: “Thương gân động cốt một trăm ngày.”
“Nếu không, tôi kêu bác sĩ tới kiểm tra cô một chút, xem anh nói bao nhiêu ngày?” Cố Cảo Đình âm thanh lạnh lùng nói, hiển nhiên đối với cô nói một trăm ngày không hài lòng.
“Mười ngày.” Hoắc Vi Vũ tận lực tranh thủ thời gian.
“Hoắc Vi Vũ, làm phụ nữ của tôi, cô có thể kiểu cách, có thể làm nũng, có thể hưởng thụ đặc quyền, nhưng mà, tôi không cho phép có người gạt tôi, đáp ứng mười ngày sau, nhất định phải làm được, hiểu chưa?" Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhăn mày.
Sớm biết rằng anh thích nữ làm ra vẻ, cô hẳn là tơ liễu, hiện tại thì tốt, mười ngày sau, thật sự giúp anh làm?
Hoắc Vi Vũ tầm mắt nhìn về phía bụng anh kia đầu tiểu quái thú, ngẫm lại liền một trận ác hàn, dời đi ánh mắt.
Cố Cảo Đình sâu thẳm nhìn cô một cái, mệnh lệnh nói: “Ngồi xuống.”
Hoắc Vi Vũ xem anh đi lấy cái hòm thuốc trên tủ đầu giường, ở trên giường ngồi xuống.
Cố Cảo Đình cầm mắt cá chân cô đặt ở trên đùi chính mình, ngón tay nhẹ nhàng mà ấn chung quanh mắt cá chân cô, phun lên thuốc bột trắng Vân Nam, dùng băng vải giúp cô cố định vị trí.
Hoắc Vi Vũ không có thói quen có người nắm chân cô, đặc biệt là nơi bàn tay anh cầm, cảm thấy nóng rát, cảm giác đang thiêu đốt.
“Xong chưa?” Hoắc Vi Vũ vặn vẹo chân.
Không cẩn thận đụng tới anh cái gì kia.
Hoắc Vi Vũ không dám động.
Cố Cảo Đình sắc bén nhìn về phía cô, thắt dây cột, nghiêm túc nói: “Tiếp tục a? Như thế nào bất động? Là cố ý hay là vô tâm?”
“Không phải cố ý!” Hoắc Vi Vũ trả lời, lùi chânvề.
“Kia làm việc liền mang theo đầu óc, chọc giận tôi, cô gánh vác không nổi, không muốn cô ngu ngốc khiêu chiến tính nhẫn nại của tôi, về sau lộng lớn, liền phải giúp tôi diệt, hiểu không?” Cố Cảo Đình trầm giọng nói