Mục lục
Quân Hôn Kéo Dài: Cố Thiếu, Sủng Thê Vô Độ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô bỗng nhiên bừng tỉnh, ngồi dậy ở trên giường, xem xét quần áo mình, hoàn hảo.
Trong lòng nhẹ nhõm thở dài một hơi.
“Hiện tại mới lo lắng, có phải quá muộn hay không?” Cố Cảo Đình lạnh lùng hỏi.
Hoắc Vi Vũ kinh ngạc, nhìn về phía bên cạnh.
Cố Cảo Đình đứng ở đầu giường, nhìn xuống cô, trong mắt đều là không vui.
Vẻ mặt Hoắc Vi Vũ mờ mịt, chỉ trích Cố Cảo Đình, đôi mắt hạnh nhân mở lớn, “anh vì sao lại ở chỗ này?”
Cố Cảo Đình ngồi xuống ở mép giường, ánh mắt sáng quắc nhìn cô, “em nói đi?”
Hoắc Vi Vũ đánh giá phòng.
Đồ ăn còn ở trên bàn, cô uống nước trên bàn trà.
Là đang nằm mơ sao?
“Duật Nghị đâu? em té xỉu đã bao lâu?” Hoắc Vi Vũ khó hiểu.
“Hiện tại nghĩ tới người đàn ông khác, thích hợp sao?” khẩu khí Cố Cảo Đình lạnh vài phần, gục xuống đôi mắt ngóng nhìn cô.
“Tổng thống ở trong cơm hạ dược, em đã rất cẩn thận, nước khoáng cố ý nhìn thoáng qua, không có dấu mở em mới dám uống, không nghĩ tới ông ta ở trong nước khoáng cũng hạ dược.” Hoắc Vi Vũ lắc lắc vạt áo anh.
Cô khó có thể làm nũng.
Anh thực bất đắc dĩ, cúi người, hôn lên môi cô, hồng lưỡi vào trong miệng cô.
Hoắc Vi Vũ ăn đến hương vị thuần rượu vang đỏ trong miệng anh, thối lui, hỏi: “Mai Lâm đâu? Các người không phải ở bên nhau sao? Rốt cuộc là chuyện như thế nào?”
Anh ngăn chặn môi cô, không cho cô nói chuyện, xoay người, đem cô đè ở trên giường.
ngón tay thon dài như ngọc kéo khóa kéo váy cô ra.
Một giây sau, quần áo cô đã bị anh cởi, phóng tới trên giường.
Anh cúi đầu, hôn lên tuyết lê kiêu ngạo.
Hoắc Vi Vũ một trận run rẩy.
Cô ý thức được anh muốn làm sao, đầu có chút choáng váng, rất sợ ở trước mặt cô không phải Cố Cảo Đình.
Cô uống thuốc, mơ hồ.
Hoắc Vi Vũ ôm khuôn mặt anh, nhẹ giọng gọi: “Cố Cảo Đình.”
Anh lại hôn lên môi cô, mãnh liệt, hung mãnh.
Cô căn bản không có nói chuyện.
tay anh dọc theo eo cô đi xuống, kéo xuống quần cô, cong lên đầu gối cô, gác ở trên cánh tay anh.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được quần áo anh lạnh băng, trong lòng cả kinh, sau này đẩy ra, ngồi dậy.
Quần áo toàn bộ đã không còn, liền một hồi, bị anh trêu chọc trên mũi đều là mồ hôi tinh tế tê dại.
Anh ngược lại còn áo mũ chỉnh tề, tự phụ cao nhã.
“Rốt cuộc là chuyện gì? em sợ hãi.” Hoắc Vi Vũ biểu đạt nói, chống lại đôi mắt anh biến hóa khôn lường.
trong ánh mắt anh phảng phất có một cái lốc xoáy, sâu không lường được, mị hoặc vô pháp ngăn cản.
Cô bị cuốn vào rồi.
Anh chính là Cố Cảo Đình, chỉ có Cố Cảo Đình mới điên đảo chúng sinh, bản lĩnh mê hoặc sinh linh.
đôi tay anh chống ở phía sau giường của cô, giọng khàn khàn: “Duật Cẩn có bản lĩnh ở trong cơm bỏ thuốc, anh thì có bản lĩnh đem đồ ăn đều đổi đi. Nhưng mà xem nhẹ nước khoáng, một hồi khẳng định Duật Cẩn muốn vào kiểm tra, em phối hợp với anh một chút.”
“Kiểm tra em có phát sinh quan hệ với Duật Nghị hay không?” Hoắc Vi Vũ hỏi.
“hắn nằm mơ cũng đừng nghĩ.” Cố Cảo Đình bá đạo nói, hôn lên cổ cô, ở nơi đó hút ra một đóa ô mai diễm lệ.
hô hấp Hoắc Vi Vũ tăng thêm một chút, tầm mắt đã mơ màng, duy trì một chút lý trí cuối cùng, hỏi: “Mai Lâm, Mai Lâm đâu?”
“Trong lúc đam mê, em có thể chuyên tâm một chút hay không.” Cố Cảo Đình không vui nói, bắt lấy tay cô, phóng tới trên bụng anh.
Cô cảm giác được rõ ràng hình dạng tiểu quái thú của anh, lớn nhỏ.
Tuy rằng bọn họ đã làm cái kia, cô như cũ khẩn trương, thẹn thùng.
Bọn họ hiện tại, hình như là…… Trộm…… Tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK