Anh đi đến bên sô pha, cầm lấy gối đầu.
Hoắc Vi Vũ còn nhìn chằm chằm màn hình trong tay, căn bản không có chú ý tới anh.
trong mắt Tô Bồi Ân xẹt qua một tia không vui, lấy gối đầu chụp đầu cô.
Hoắc Vi Vũ phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía anh, nhíu mày, “Làm gì đánh tôi?”
“tin nhắn của Cố Cảo Đình sao?” Tô Bồi Ân ung dung hỏi, rất là chắc chắn..
Hoắc Vi Vũ rũ xuống đôi mắt, thu hồi di động, “Mắc mớ gì đến anh?”
“"Cần tôi phân tích một chút thế giới nội tâm chân thật của cô sao?” Tô Bồi Ân ngồi xuống ở bên người cô.
hơi thở anh tới gần, Hoắc Vi Vũ nhớ tới lúc trước anh hôn, phòng bị dời đi bên cạnh, gối đầu chộp trong tay.
Nếu anh còn dám hôn cô, cô liền cho anh ăn gối đầu.
Tô Bồi Ân nhìn cô dịch ra, đôi mắt trầm trầm, “cô còn thích Cố Cảo Đình, nhận được tin nhắn của anh ta cực kỳ vui mừng, nhưng mà cô lại sợ anh ta thương tổn cô, cho nên, rất do dự, đúng không?”
Hoắc Vi Vũ liếc anh, “anh muốn nói cái gì?”
“Hoặc là buông bỏ, hoặc là nhặt lên, không bỏ xuống được lại nhặt không lên nổi, bị liên luỵ không chỉ có cô, còn có người đàn ông yêu thích cô. Tỷ như, Duật Nghị.” Tô Bồi Ân ý vị thâm trường nói.
“trước nay tôi không có cho anh ta cơ hội, anh ta có thể hoàn toàn từ bỏ, cho dù tôi buông xuống Cố Cảo Đình, cũng sẽ không cùng Duật Nghị ở bên nhau, anh nên nói với Duật Nghị, không phải luôn giúp anh ta tới thử tôi.” Hoắc Vi Vũ xác định, bỏ gối đầu, ra khỏi phòng.
Bất tri bất giác, cô đi tới hậu hoa viên.
Có chút không xác định, cái tin nhắn gởi cho mình, thật của Cố Cảo Đình sao?
Hoắc Vi Vũ còn rất xa cái đình.
Thật sự thấy được Cố Cảo Đình.
đôi tay anh cắm ở túi tiền, ngóng nhìn mặt hồ, lãnh khốc, ngay cả thế đứng, đều lộ ra lâm phong ngọc thụ.
tim Hoắc Vi Vũ, nhảy giống như muốn từ cổ họng ra tới.
Cô thật cẩn thận đi tới Cố Cảo Đình.
Sợ là có người đùa giỡn cô.
“chào cô.” Một giọng nói nhẹ nhàng vang lên.
Hoắc Vi Vũ quay đầu lại.
Đan Địch Tư Lục Phỉ mỉm cười đi tới cô, cao quý, ưu nhã, một thân tự phụ, giống như công chúa được tu dưỡng cực cao.
“Thật khéo, ở chỗ này gặp cô.” Đan Địch Tư Lục Phỉ nói.
Hoắc Vi Vũ dừng một chút.
Cô vẫn luôn hoài nghi tin nhắn không phải của Cố Cảo Đình cho cô, dù sao cũng là số di động xa lạ.
Chẳng lẽ có người cố ý đùa giỡn cô, nhìn thấy Cố Cảo Đình ở chỗ này, liền phát tin nhắn thử cô?
“Nơi này lớn như vậy, có thể thông khí cũng ra hậu hoa viên, gặp phải thực bình thường.” Hoắc Vi Vũ nhàn nhạt nói.
“Nói rất đúng, nếu gặp được chính là có duyên, cùng nhau đi một chút, vừa vặn tôi có một số việc muốn hỏi cô.” Đan Địch Tư Lục Phỉ nhẹ nhàng nói, bước qua cô, đi tới trước mặt.
hầu gái đi theo bên người cô ta.
Hoắc Vi Vũ không muốn đi cùng cô ta một chút nào, chỉ là, cự tuyệt lại có vẻ quá cố tình.
Theo bản năng, cô nhìn về phía đình, Cố Cảo Đình không còn ở nơi đó.
trong lòng cô có chút nhàn nhạt, không thể nói tới.
Đan Địch Tư Lục Phỉ xem Hoắc Vi Vũ không có theo kịp, quay đầu lại nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Làm sao vậy?”
“Chỉ là cảm thấy, tôi và cô không phải quan hệ có thể cùng nhau tản bộ, có chút nhân tình, cũng không cần kinh doanh, thực lãng phí thời gian cùng tinh lực, tôi có chút mệt nhọc, muốn trở về nghỉ ngơi.” Hoắc Vi Vũ xa cách gật đầu.
“Ha hả, cô thật đúng là rất không có lễ phép, tôi không phải mời cô, mà ra lệnh cho cô.” Đan Địch Tư Lục Phỉ mỉm cười nói.
Thoạt nhìn, vẫn là thân cận như vậy, ôn nhu, mỹ lệ.
Chỉ là, đi theo phía sau cô là hai thị vệ, bắt đầu có hành động……