Anh sắc bén nhìn Âm Chí Nam, nghiêm nghị nói:
"Dừng tay."
Âm Chí Nam không vui nhìn Giang Khả:
"Lão đại, tôi theo anh vất vả bấy lâu nay, hiện tại bị kẹt ở đây, khó khăn lắm mới có một phụ nữ, tôi muốn cô ta."
"Chờ đến khi chúng ta thoát được, anh muốn bao nhiêu phụ nữ cũng có thể, cô ta không phải người anh đụng đến được." Giang Khả nghiêm túc nói.
"Chờ chúng ta thoát được, chờ chúng ta thoát được, có thể thoát được sao? Tôi không theo anh nữa, giờ anh không phải đại ca của tôi, tôi không cần nghe anh, tôi muốn cô ta." Âm Chí Nam không vui nói ra, đi đến chỗ Hoắc Vi Vũ.
Giang Khả tiến lên, nắm chặt bả vai của Âm Chí Nam.
Âm Chí Nam thừa dịp Giang Khả bị thương, hất tay Giang Khả ra.
Nhân lúc hai người đáng nhau.
Hoắc Vi Vũ lén đi đến cửa.
Âm Chí Nam thấy Hoắc Vi Vũ muốn chạy, ra tay mạnh hơn, mỗi lần đánh đều đánh vô chỗ hiểm của Giang Khả.
Hoắc Vi Vũ thấy Giang Khả chống đỡ không nổi nữa.
Nếu anh ta chết, cô cũng xong đời.
Không suy nghĩ nhiều, Hoắc Vi Vũ cầm gậy gỗ lên, đánh Âm Chí Nam.
Âm Chí Nam đang đấu với Giang Khả, không phòng bị Hoắc Vi Vũ, bị cô đánh liên tục mấy gậy.
Hắn bị chọc giận, phát huy hết toàn lực, một quyền đấm Giang Khả hộc máu, quay đầu đánh Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ linh hoạt ngồi xổm xuống, nhìn bụng hắn, trực tiếp quất gậy vào.
Âm Chí Nam ôm chỗ hiểm, gào thét lên.
Hoắc Vi Vũ lợi dụng thời cơ, đánh túi bụi vào hắn.
Âm Chí Nam hung ác nhìn Hoắc Vi Vũ, mắt đỏ choét, mất hết lý trí.
Hắn móc súng ra, nhắm vào Hoắc Vi Vũ.
Cô nghĩ, lần này mình xong đời thật rồi.
Trong đầu hiện lên bộ dạng lãnh khốc của Cố Cảo Đình.
Nếu anh biết, cô chết rồi, thi thể còn bị hãm hiếp, sẽ nghĩ gì?
Khẳng định cô sẽ bị khinh bỉ.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại.
"Phịch" một tiếng.
Viên đạn xuyên qua trán của Âm Chí Nam, hắn mở to hai mắt, ngã xuống đất.
Hoắc Vi Vũ khẽ giật mình, hoảng hốt mở mắt ra, nhìn Giang Khả cầm súng.
Sắc mặt của anh càng thêm tái nhợt, vì đánh nhau nên vết thương bị vỡ ra, áo sơ mi màu trắng loang lổ vết máu.
"Cô không sao chứ?" Giang Khả hỏi.
Cô không nghĩ tới, vì cứu cô mà Giang Khả giết thuộc hạ của mình.
"Người có sao chính là anh." Hoắc Vi Vũ liếc nhìn áo của anh nói ra.
Giang Khả đi đến cửa, ngồi xuống, ấn ấn huyệt nhân trung của lão nhị.
Lão nhị tỉnh lại, khẩn cấp nói:
"Lão đại, Âm Chí Nam muốn làm phản."
"Hắn đã bị giải quyết, đi vào phòng với tôi." Giang Khả yếu ớt nói.
Lão nhị đỡ Giang Khả dậy, thấy vết thương của anh bị nứt ra, hỏi Hoắc Vi Vũ:
"Cô biết khâu không?"
Hoắc Vi Vũ hiểu ý của lão nhị, vì cô nên vết thương của anh ta mới vỡ ra, cô cũng không muốn mắc nợ người khác, phải đáp trả.
"Tôi học y ba năm, thử một chút." Hoắc Vi Vũ nói ra.
Trong phòng
Hoắc Vi Vũ chuẩn bị thuốc mê cho Giang Khả, bình tĩnh nhìn vết thương của Giang Khả, bôi thuốc cho anh, băng bó.
Anh ta thay áo khác.
Ngoài cửa một người đàn ông chạy đến, báo cáo với Giang Khả:
"Lão đại, chúng ta đã bắt được người yêu của Cố Cảo Đình."
Giang Khả nhíu mày, tay đập lên bàn, nghiêm nghị nói:
"Tôi đã nói với các anh bao nhiêu lần rồi, không thương tổn người vô tội, cũng không bắt phụ nữ và trẻ em, hiện tại hành vi của các người chẳng khác nào mấy bọn cướp bại hoại!"
"Nhưng mà Cố Cảo Đình ép chúng ta không còn đường sống nữa!" Thủ hạ phản bác.
"Các người bắt cô ta, chỉ còn đường chết, khẳng định Cố Cảo Đình gắn thiết bị định vị lên người người yêu của mình, nói không chừng bây giờ đang trên đường tới rồi."
"Không xong rồi lão đại, bây giờ Cố Cảo Đình đang ở chân núi." Một thủ hạ khác xông đến báo cáo.