Mở cửa.
Cố Cảo Đình ngồi ở trên sô pha.
Ngón tay kẹp thuốc lá, khói mịt mù, gương mặt anh mê mị điên đảo chúng sinh.
Hoắc Vi Vũ nhìn anh, hơi ngừng lại.
Anh đứng dậy.
Cô theo bản năng lui về sau một bước.
trong mắt Cố Cảo Đình hiện lên một vết thương, đi tới bên cô, nâng cằm cô lên, ánh mắt sáng quắc nhìn cô.
Cô cũng không nói gì, nhìn lại anh, ánh mắt chảy xuôi, trong suốt như cũ.
quyền chủ đạo và quyền quyết định đều ở trên tay anh.
Anh nói hiệp nghị là năm mươi năm, đó chính là năm mươi năm.
Anh nói một năm sau hiệp nghị có hiệu lực, đó chính là một năm sau mới có hiệu lực.
Anh muốn lật đổ quyết định của chính mình, đó chính là lật đổ.
một chút quyền phản bác cô đều không có, ngay cả giãy giụa đều dư thừa.
Cố Cảo Đình cúi người, hôn lên môi cô.
Hoắc Vi Vũ nhắm mắt lại, không phản kháng, không phản ứng.
Cô có thể cảm giác được khoang miệng anh nhàn nhạt mùi vị thuốc lá.
Anh hôn không dã man, thực ôn nhu, một chút một chút gợi lên đầu lưỡi cô, bao vây quấn quanh, hấp thụ hương thơm của cô, nuốt vào trong cổ họng của anh.
Một phút đồng hồ, hai phút, ba phút, năm phút đồng hồ đi qua, anh còn hôn môi.
Cô cảm thấy miệng mình đã bị anh gặm cho tê rần, thối lui về sau một bước.
Anh cúi người, cánh tay xuyên qua phía dưới đầu gối của cô, ôm cô lên.
Hoắc Vi Vũ có chút khẩn trương, đánh giá sắc mặt của anh.
Anh rất thâm trầm, toàn thân trên dưới bao phủ hơi thở bên trong.
Cô cảm thấy anh có chút không giống lúc trước, nhưng mà không biết không giống chỗ nào.Anh đem cô đặt ở trên giường, trên cao nhìn xuống cô, ánh mắt rất sâu, thâm, giống như bên trong có thiên ngôn vạn ngữ.
“anh có chuyện muốn nói sao?” Hoắc Vi Vũ hồ nghi hỏi.
Anh hôn cô một chút, ôn nhu nói: “hưởng thụ đi.”
Hoắc Vi Vũ ý thức được anh nói là cái gì, càu nhàu từ trên giường lăn xuống giường, “Tôi còn chưa có tắm rửa.”
Không có chờ anh trả lời, cô vọt vào toilet, rất là khó hiểu.
rốt cuộc Cố Cảo Đình làm sao vậy?
vì sao đột nhiên tới tìm cô, vì sao lại ôn nhu như vậy.
di động Cố Cảo Đình vang lên.
Anh xem là Cố Kiều Tuyết, có chút bực bội, tiếp nghe.
“anh, em tra được, hôm nay Ngụy Ngạn Khang và Hoắc Vi Vũ cùng đi thủ đô, chỗ ngồi là bên nhau, bọn họ thật sự ở bên nhau. em không cam lòng, em không cam lòng! Chỗ nào em không bằng cô ta, Ngụy Ngạn Khang lại đối với em như vậy.” Cố Kiều Tuyết khóc lóc kể lể nói.
“Sửa tính tình kiêu căng của em đi.” Cố Cảo Đình cúp điện thoại, đem điện thoại tắt âm, đặt ở trên tủ đầu giường.
Anh nhíu mày nhìn về phía toilet, tạm dừng một phút đồng hồ, các loại cảm xúc phức tạp chảy xuôi qua mắt anh.
Anh đứng dậy, lưu loát cởi bỏ cúc áo tây trang, kéo cà vạt xuống, đi tới toilet.
Hoắc Vi Vũ đang ở trong tắm rửa, nhìn thấy anh đi vào, hoảng sợ, đóng lại vòi nước.
Anh tiến lên vài bước, hùng hổ, giống như là mãnh thú.
trong lòng Hoắc Vi Vũ hoảng sợ.
Anh nâng cằm cô lên, bá đạo nói: “Hoắc Vi Vũ, em là của anh.”
“em không phải vật phẩm, em không thuộc về bất luận kẻ nào, em chỉ thuộc về chính bản thân em.” vành mắt Hoắc Vi Vũ hơi hơi đỏ lên nói.
“anh là của em.” Cố Cảo Đình sửa lời nói, hôn lấy môi cô.
Nhiệt liệt hôn, chậm rãi dời xuống, lưu luyến ở ngực cô, giống như muốn chui vào trong lòng cô.
trong lòng Hoắc Vi Vũ có vài phần hoảng hốt, trong đầu cũng càng ngày càng không thể tự hỏi, thẳng đến tay anh đi vào, bao trùm ở nơi đáng mắc cỡ.
Hoắc Vi Vũ rùng mình một cái, còn chưa có bình thường trở lại, anh đã đi vào……