Con người cũng có một số thứ, những thứ không nên làm.
Tuy cô muốn buông tay Cố Cảo Đình, nhưng cũng không muốn anh gặp chuyện không may.
Sarah ngoan độc như vậy, anh em Sada của hắn cũng không phải người tốt.
Hoắc Vi Vũ mở cửa xe, ngồi kế bên vị trí lái, thắt dây an toàn cẩn thận.
Tiểu Ba quay sang nhìn Hoắc Vi Vũ, lo lắng hỏi: "Hoắc bộ trưởng, chị muốn đi đâu? Có chuyện gì sao?."
"Không có gì, Tiểu Ba, giúp tôi làm một chuyện." Hoắc Vi Vũ chìa tay ra, "Em ghi nhớ dãy số này, tìm một người qua đường mượn điện thoại của họ, sau đó gọi nhờ điện thoại người đó qua dãy số này, nói với người đầu dây bên kia Sada một giờ nữa sẽ ở 《 hương mật dạ nguyệt 》, bảo anh ta mau chóng hành động."
"Được, được, em đi làm ngay." Tiểu Ba nhớ kỹ dãy số trong lòng bàn tay Hoắc Vi Vũ, mở cửa xe bước ra ngoài.
Hoắc Vi Vũ nhìn bóng Tiểu Ba trong gương chiếu hậu.
Tiểu Ba đi mượn đến điện thoại di động, gọi điện.
Cô đồng ý nói chuyện này cho Cố Cảo Đình, thế nhưng lại không muốn có bất cứ quan hệ nào với anh nữa.
Đường ai người nấy đi.
Một lát sau, Tiểu Ba chạy về báo cáo, "Báo cáo Hoắc bộ trưởng, em đã hoàn thành nhiệm vụ, vậy bây giờ chúng ta đi đâu? Vẫn tới khách sạn Hán đạt sao?"
"Ừ." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, nhắm mắt dưỡng thần.
Bọn họ rất nhanh đã tới khách sạn Hán đạt.
Hoắc Vi Vũ đứng trước một cửa phòng.
Phòng số 1503.
"Em gửi số phòng này cho Tô tổng." Hoắc Vi Vũ phân phó.
"Dạ." Tiểu Ba tuân lệnh Hoắc Vi Vũ răm rắp.
Hoắc Vi Vũ ngửi ngửi trên người, một cỗ hỗn hợp mùi lạ xộc lên mũi, thuốc lá có, mồ hôi có, rượu và nước hoa cũng có.
Cô cầm tư liệu trong tay đặt trên tủ đầu giường.
"Chị đi tắm rửa trước đã." Hoắc Vi Vũ nói rồi đi vào toilet.
Tắm rửa, gội đầu, giặt quần áo, sau đó đem quần áo đi sấy khô.
Tiếng gõ cửa vang lên.
Tiểu Ba nhìn ra cửa.
Tô Bồi Ân tay xách theo hai túi quà lớn đứng ở cửa, nhìn Tiểu Ba, "Sao lại là cô? Cô ấy đâu?"
Tiểu Ba trong lòng có cảm giác quái dị.
Hoắc bộ trưởng sẽ không hẹn hò với Tô tổng đấy chứ?
"Hoắc bộ trưởng đang tắm." Tiểu Ba nói.
Hoắc Vi Vũ nghe thấy giọng Tô Bồi Ân, mặc quần áo, mở cửa ra, nhíu mày, nghi hoặc chất vấn: "Sao anh có thể tới nhanh như vậy?"
"Lúc em gọi điện thoại tới, anh đang đi trên đường. Nhìn cái vẻ mặt chán ghét của em kìa, tốt xấu gì chúng ta cũng trải qua sinh tử cùng nhau." Tô Bồi Ân đưa túi quà trong tay cho Hoắc Vi Vũ.
Hoắc Vi Vũ nhận lấy.
Quà tặng trong túi là túi xách cô thích.
Cô quan sát Tô Bồi Ân.
Anh so với Giang Hạo Trần đúng là có thấp hơn năm, sáu xentimet, nhưng ngược lại gầy hơn Giang Hạo Trần một chút.
Lúc mặc tây trang nhìn không giống Giang Hạo Trần chút nào.
Mùi Cổ Long nhàn nhạt trên người anh thật dễ ngửi, không giống với mùi hương từ đi ra.
Chỉ là, vì sao cô vẫn cứ cảm thấy bọn họ giống nhau?
"Cảm ơn anh." Hoắc Vi Vũ lên tiếng, đặt túi quà lên tủ đầu giường, với lấy tập tài liệu vừa rồi để lên đó, đưa cho Tô Bồi Ân, "Anh xem qua đi, không có vấn đề gì chứ?"
Tô Bồi Ân tùy ý lật xem tài liệu cô đã chỉnh sửa lại, cũng xem qua đồ án thiết kế của cô.
"Rất tốt." Tô Bồi Ân khen ngợi."Năng lực làm việc của em còn xuất sắc hơn gương mặt này nhiều."
Hoắc Vi Vũ lừ anh một cái, ổn định tâm tình, nói tiếp: "Dựa theo tình trạng lợi nhuận, 20% tương đương với ba mươi sáu vạn, em muốn dùng nó."
Tô Bồi Ân tươi cười, "Cần tiền gấp như vậy là trả người ta sao? Cố Cảo Đình à."
"Người đàn ông này thật thông minh, rất tốt đấy." Hoắc Vi Vũ không khách khí đả kích.
"Được thôi, mặt khác anh sẽ em thêm một triệu." Tô Bồi Ân cười nói.
Hoắc Vi Vũ: "..."