Cố Cảo Đình thu hồi ánh mắt, xoay người, nhìn Thượng trung tá, trầm giọng nói:
"Tất cả đã an bài xong chưa?"
"Đã làm xong, ngày kia tổng thống nước B sẽ gặp mặt ngài." Thượng trung tá báo cáo.
"Không thể để lộ ra ngoài, đàm phán chỉ có thể thành công, không thể thất bại." Cố Cảo Đình ngưng trọng nói.
"Nhưng nếu..." Thượng trung tá vẫn còn lo ngại.
"Không có nếu là, quyết định như vậy đi." Cố Cảo Đình nhìn về phía cửa sổ Hoắc Vi Vũ, cô đã không còn ở đó.
Ánh mắt của anh trầm xuống chút, phân phó nói:
"Ngày mai giúp tôi hủy bỏ tất cả công việc, ngày kia tám giờ bay sang nước B."
Thượng trung tá thấy Tư lệnh nhìn về cửa sổ bên kia, nhẹ giọng hỏi:
"Tư lệnh, ngài còn thích cô ta sao?"
Ánh mắt Cố Cảo Đình lạnh lùng quét về phía Thượng trung tá:
"Chuyện của tôi anh cũng dám quản, cảm thấy bản thân quá rãnh rổi sao?"
"Không, không, không... Không phải." Thượng trung tá bị hù đến nói năng lộn xộn, không hiểu hỏi:
"Tôi chỉ là không hiểu, tại sao Tư lệnh một mực yêu cô ta, nhiều phụ nữ thích tư lệnh như vậy, chỉ cần ngài mở miệng, vô số phụ nữ đều nhào vào."
Cố Cảo Đình tối tăm nhìn không khí.
Nếu như yêu thích, có thể suy nghĩ khả quan như vậy, anh cũng sẽ không một thân một mình đến bây giờ.
Mặc dù quá khứ có bai vị hôn thê, nhưng mà, chỉ có anh hiểu được, một mực không đi vào hôn nhân là bởi vì trong lòng vẫn luôn có một người.
Khi anh gặp cô lúc cô mới được một tuần tuổi, đã chú định đã quyết định, anh sẽ ràng buộc cả đời với cô.
Anh nhớ kỹ một cái nhăn mặt, nụ cười của cô, mỗi nét mặt, mỗi câu nói.
Mặc kệ cô cao hứng, thương tâm, bi phẫn, khổ sở.
Thượng trung tá thấy Cố Cảo Đình không nói gì, lại nói:
"Kỳ thật, nếu tư lệnh cưới Mai tiểu thư,, tương đương với tiêu tan hiềm khích với Mai tướng quân, ông nhất định sẽ ủng hộ con rể của mình, như thế ngài sẽ có quyền thế ngập trời, làm cái gì cũng ung dung thoải mái."
Cố Cảo Đình lạnh lùng nhìn Thượng trung tá:
"Nếu như quyền thế của tôi chí cao vô thượng, lại không thể đạt được phụ nữ mình yêu, vậy quyền này có tác dụng gì, mặt khác, cưới Mai Lâm, liền phải gọi Mai Kính Sơn là ba, anh nói đùa với tôi có phải hay không?"
Thượng trung tá: "..."
Anh lúng túng nở nụ cười:
"Đúng vậy, tôi chỉ đùa chút thôi."
*
Hoắc Vi Vũ nằm trên giường, xoa bụng của mình.
Buổi trưa cô ăn mì ăn liền, cơm tối còn chưa ăn.
Đói đến mức bụng dán vào lưng rồi.
Thỉnh thoảng bụng còn đau đau.
Hay là có kinh?
Mỗi lần có đều đau như vậy.
"Trời ạ, các người mau ra đây nhìn, ai lại độc ác như vậy?" Âm thanh của Tử Viện truyền đến.
Hoắc Vi Vũ không thèm quan tâm, nhắm mắt lại.
Ngủ nhanh lên, ngủ thiếp đi liền không cảm thấy đói bụng.
"Cốc, cốc, cốc." Tiếng gõ cửa vang lên.
Hoắc Vi Vũ không còn cách nào khác, mở cửa.
Nữ hầu đứng tại cửa ra vào, cung kính cúi đầu nói:
"Tư lệnh gọi người ra đại sảnh."
Hoắc Vi Vũ nhíu mày, trong lòng có dự cảm xấu.
Vừa đến, liền thấy Tử Viện, Mai Lâm, Cố Cảo Đình đều đã có mặt.
"Hoắc Vi Vũ, cô cố ý à?" Tử Viện nghiêng đầu, nở nụ cười hỏi.
Nhìn thì đáng yêu, nhưng mà, trong nụ cười lại dấu dao kiếm.
"Cố ý cái gì?" Hoắc Vi Vũ không hiểu hỏi.
"Cô còn giả ngu à, chúng tôi nhìn thấy cô lén lén lút lút, sau đó chạy tới nhìn, xem cô làm chuyện tốt gì này." Tử Viện chỉ cái ghế khắc hoa văn nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn phương hướng của Tử Viện chỉ.
Có người dùng dao khắc trên ghế một dòng chữ đơn giản:
"Đình---saranghae---Vũ.