Cố Cảo Đình gắt gao nhìn cô.
"Có ý gì? Hết lần này đến lần khác, trước đó vì tôi không đến đúng giờ, bây giờ cô cũng chưa hiểu ra sao, tại sao phải làm thành dạng này! Có phải cô cảm thấy tôi không dám làm gì cô phải không?" Cố Cảo Đình nhíu mày, trong lòng bực bội xen lẫn chút lạnh lùng.
Câu kia của anh, mang theo trào phúng cực kỳ, nghe thật khiến cô chói tai.
Giống như là cô ỷ sủng mà kiêu, phát cáu lung tung?
"Trên thế giới này, có chuyện gì anh muốn mà không làm được sao?" Hoắc Vi Vũ thanh lãnh nói.
"Tôi cho cô một cơ hội cuối cùng, ở chung với tôi hay không?" Cố Cảo Đình sắc bén nhìn cô.
Trong mắt Hoắc Vi Vũ nổi lên sương mù.
Anh là bị Phùng Tri Dao cự tuyệt, nên mới cho cô cơ hội sao?
Cô không muốn làm người dự phòng, không muốn ở sau bóng của Phùng Tri Dao.
Chỉ cần Phùng Tri Dao gọi anh, anh liền biến mất dạng.
Cô cần dựa vào hơi thở của bọn họ, cầu xin Phùng Tri Dao bố thí, mới có thể thu được một chút tình cảm.
Loại tình yêu như này, lúc bắt đầu đã là sai lầm rồi.
Kiêu ngạo như cô, coi như có chút không nỡ, nhưng cũng tình nguyện từ bỏ.
"Cảm ơn Tư lệnh đã cho tôi cơ hội, nhưng mà, tôi nghĩ tôi không thể đảm nhiệm được." Hoắc Vi Vũ vuốt cằm nói.
Nhìn như cung kính, lại như vô tình.
Cố Cảo Đình cắn chặt răng, có chút mệt mỏi, ánh mắt âm u trở lại bình thường.
"Đã biết, về sau không quấy rầy đến cuộc sống của cô nữa, nếu cô muốn làm việc lâu dài, thì đến Cố thị, về sau tất cả các hạng mục đều có CEO quản, tôi sẽ không nhúng tay, để tôi kêu Thượng trung tá đưa cô về." Cố Cảo Đình nhìn người cô.
"Bên ngoài có quần áo mới, cô thay đổi rồi đi." Cố Cảo Đình nhắc nhở.
Hoắc Vi Vũ đi ra phòng tắm, nhìn quần áo màu trắng đặt trên giường.
Cô không thích nhất là đồ màu trắng, không để ý đến, mở cửa, xuống lầu.
Trên ghế sofa có áo choàng của cô.
Hoắc Vi Vũ nhặt lên, lưu loát mặc vào.
Cố Cảo Đình theo ra ngoài, con mắt có chút siết chặt.
Thì ra bên ngoài cô có quần áo.
Giống nhu anh oan uổng cô.
Anh bắt đầu cảm thấy hối hận rồi.
Nếu như anh không xúc động như vậy, cô cũng sẽ không quyết tuyệt như thế!
Anh chỉ là không muốn cảnh đẹp của cô bị người khác nhìn thấy.
Kết quả...
Anh có loại cảm giác tự mình cầm kiếm đâm vào tim mình.
Hết lần này tới lần khác, lời nói đã nói ra, không cách nào thu hồi lại được.
"Thượng trung tá, đưa cô ta về." Cố Cảo Đình trầm giọng phân phó nói.
Hoắc Vi Vũ không thèm nhìn đi ra cửa.
Thượng trung tá lập tức đuổi theo.
Cố Cảo Đình đứng ở cửa sổ, nhìn cô không chút do dự tiến vào xe.
Trái tim đau dữ dội.
Anh đã chờ cô hai mươi mấy năm, từ lúc nhỏ đã bắt đầu thích cô, cố ý trêu chọc cô, mỗi một hành động của cô anh đều rõ như lòng bàn tay.
Mỗi lần ra đại viện, đều muốn nhìn cô một chút, cho dù mỗi lần cô đều trốn anh, nhưng anh luôn có thể tìm được cô trong đám người.
Bây giờ không biết làm sao cho phải, cỗ không cần trốn, anh cũng đáp ứng sẽ không quấy rầy cuộc sống của cô.
Miệng của Cố Cảo Đình đắng chát, cả người như ẩn nấp trong bóng tối.
Loại người như anh, chắc không đáng có được hạnh phúc.
Trên xe, Thượng trung tá nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy có gì đó sai sai.