Anh lạnh lùng, nhưng lúc ngủ, lại ưu nhã như một vương tử.
Nếu như anh đổi tính cách bình dị gần gũ, nói không chừng dùng khuôn măth và năng lực của anh, có thể thịnh hành toàn bộ thế giới.
Hoắc Vi Vũ nhìn mày anh hơi nhíu lại, dáng vẻ giống như muốn tỉnh, cô chột dạ, lập tức giả bộ ngủ.
Cố Cảo Đình chậm rãi mở to mắt, kéo chăn lên, đắp ở dưới cổ của cô.
Có chút lưu luyến ngồi dậy.
Nhưng không nói gì, cũng không có rời khỏi.
Hoắc Vi Vũ không biết anh đang làm gì, có chút tò mò, mở mắt ra, chống lại hai con ngươi thâm sâu của anh
Cô lại càng hoảng sợ, có cảm giác làm chuyện xấu bị bắt gặp, cũng ngồi dậy, cuộn mình lên.
Lúc này cô mới phát hiện trên từng đầu ngón chân của cô đều được dán băng dán, vô cùng khôi hài.
"Nói đi, chân là chuyện gì xảy ra?" Cố Cảo Đình hỏi.
Anh trầm tĩnh nhìn cô, trầm tĩnh làm cho tim cô hoảng loạn.
Hoắc Vi Vũ cúi đầu, trong đầu hiện lên rất nhiều lợi và hại.
Cô không thể nói là cô và Ngụy Ngạn Khang cùng một chỗ, nếu không, sẽ xảy ra một cuộc gia đình mâu thuẫn, Cố Kiều Tuyết sẽ nổi điên, cô cũng có thể sẽ bị ảnh hướng.
Ngay cả địa chỉ kia cô cũng không thể mang theo, Giang Khả cứu cô, cô càng không thể bất nhân bất nghĩa, càng không muốn liên lụy vào một cuộc đấu đầy gió tanh mưa máu.
Về phần Phùng Tri Dao, cho dù cô nói, Cố Cảo Đình sẽ tin tưởng nàng sao
Phùng Tri Dao đã ngụy tạo hiện trường tốt như vậy, ai cũng sẽ không tin tưởng người nhu nhược như cô ta, vì đạt tới mục đích mà tự làm khổ!
Càng nghĩ.
Hoắc Vi Vũ nhìn về phía Cố Cảo Đình, hờ hững nói: "Lúc đi đường thời gian rất lâu, mới bị như vậy."
"Tại sao phải đi đường dài như vậy?"
"Tâm tình không tốt chứ sao." Hoắc Vi Vũ lười biếng tựa ở trên gối đầu.
"Là tâm tình không tốt sao?" Cố Cảo Đình truy vấn, ánh mắt sáng rực nhìn cô, trong mắt đen kịt giấu giếm sắc bén, ánh mắt kia làm cho người ta không rét mà run.
Dường như có thể từ ánh mắt của cô nhìn thấu tâm linh của cô.
Hoắc Vi Vũ không thể hoảng sợ, nếu không, lời nói dối sẽ trở thành bọt nước, sẽ tiêu tan.
Khóe miệng cô giơ lên, tay khoác lên vai Cố Cảo Đình, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc bén như chim ưng của anh, tới gần mặt của amh, "Anh cứ nói đi?"
Cố Cảo Đình trở mình, áp cô trên giường.
Hoắc Vi Vũ cảm giác được thể trọng của anh, còn không thấy rõ ràng mặt của anh.
Anh liền hôn lên môi của cô mút lấy, lực rất mạnh, hô hấp cũng dồn dập, giống như mưa to gió lớn.
Đây không phải thân mật, mà là anh đang phát tiết cơn giận của mình.
Hoắc Vi Vũ bối rối.
Cố Cảo Đình vô cùng thông minh, để lại một chút dấu vết anh cũng có thể phát hiện manh mối.
Bây giờ không phải anh tin tưởng, mà là không muốn truy cứu.
Có thể cách không truy cứu, có thể chỉ cần cô nghênh đón hoan hợp, dẹp loạn lửa giận trong lòng, mới có thể buông tha.
Trong đầu Hoắc Vi Vũ ong ong rung động, nhắm mắt lại, hôn trả lại anh. Đầu lưỡi đụng phải môi của anh.
Lưng của Cố Cảo Đình cứng ngắc, xương cột sống như có dòng điện luồn lên, bụng dưới căng thẳng.
Anh ngừng lại, nhìn qua khuôn mặt đỏ bừng của cô.
Trong mắt mang theo hơi nước, như nước trong gợn sóng, lung linh lưu chuyển.
"Sau này không vui thì nói với anh, quật cường có ích sao?." Cố Cảo Đình trầm giọng nói.
Hoắc Vi Vũ nhìn vào đôi mắt thâm sâu của anh.
Trong ánh mắt của anh phản chiếu ra hai bóng dáng nho nhỏ của cô.
Nếu như, anh có thể bỏ qua tất cả trong mắt chỉ có một mình cô, cô nguyện ý vì anh rộng mở trái tim.