VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Hôm nay tôi tới tìm cô, là vì muốn nói chuyện về Đông Phương Hạ. Lăng Vy, đừng áp đặt những gì cô biết trong quá khứ lên người anh ta, thời gian không chỉ thay đổi tuổi tác, mà còn thay đổi cả tâm thái”.
“Rốt cuộc anh muốn nói gì? Nghe giọng điệu ấy của anh, lẽ nào anh biết chồng chưa cưới của tôi?”, Thư Lăng Vy nhìn chằm chằm vào Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ mở mắt ra, anh quay khuôn mặt anh tuấn sang, nhìn thẳng vào mắt Thư Lăng Vy, do dự mấy giây mới gật đầu: “Đúng thế, tôi biết chồng chưa cưới của cô. Lăng Vy, cô có biết tối hôm trở về nhà, anh ta đã nói về hôn nhân với Nam Cung Diệc Phi thế nào không?”
“Nam Cung Diệc Phi? Anh biết Diệc Phi à? Bek Ji, sao anh lại biết bọn họ, anh bảo tôi phải tin anh thế nào đây?”
“Hiện tại cô không cần tin tưởng tôi, cũng không cần quan tâm bọn tôi quen nhau thế nào. Tôi chỉ muốn hỏi cô, cô có muốn biết tối hôm đó Đông Phương Hạ đã nói những gì với Nam Cung Diệc Phi hay không?”
Ánh mắt của Đông Phương Hạ khiến Thư Lăng Vy lạnh toát sống lưng. Thấy Đông Phương Hạ không giống như đang nói đùa, cô do dự giây lát, mím môi nói: “Mặc dù tôi không biết làm cách nào mà anh lại biết những chuyện ấy, nhưng có tin hay không là chuyện của tôi, anh cứ nói đi”.
“Đông Phương Hạ nói với Nam Cung Diệc Phi, tuy rằng các cô là vợ chưa cưới của anh ta, nhưng anh ta cũng phản đối hôn sự này, bởi vì anh ta không biết các cô là người như thế nào, càng không muốn hi sinh hôn nhân của mình lợi ích. Các cô sẽ được quyền quyết định cuộc hôn nhân này, thứ anh ta muốn, là một tình yêu đơn thuần. Nếu các cô không phải người mà anh ta muốn, anh ta sẽ hủy bỏ hôn ước này, tôi nghĩ cô sẽ hiểu ý của anh ta”.
Nghe vậy, ánh mắt của Thư Lăng Vy trở nên phức tạp: “Anh ta đã nói thế thật sao? Dựa vào đâu mà anh ta nói như thế, một cậu thiếu gia trưởng thành dưới sự che chở của thế hệ trước, có tư cách gì nói câu ấy. Anh ta…”
“Tôi nói rồi, đừng áp đặt những gì cô biết trong quá khứ lên người anh ta, tất cả đều sẽ thay đổi”, không đợi Thư Lăng Vy nói hết câu, Đông Phương Hạ đã ngắt lời cô, giọng nói hơi lạnh lùng. Thư Lăng Vy cứ hiểu lầm anh hết lần này đến lần khác, trong lòng anh cũng không thoải mái.
Cảm nhận được sát khí sắc bén trên người Bek Ji, Thư Lăng Vy căng thẳng, nhìn người trước mặt bằng ánh mắt sợ hãi: “Rốt cuộc anh và Đông Phương Hạ có quan hệ thế nào, vì sao phải bênh vực anh ta như thế?”
“Cô trả lời câu hỏi của tôi trước đi đã rồi tôi sẽ nói cho cô biết”.
Thư Lăng Vy trầm ngâm nói: “Nếu Đông Phương Hạ nghĩ như vậy thật thì chứng tỏ anh ta vẫn chưa hết thuốc chữa. Tôi đồng ý tới nhà anh ta để trò chuyện cho ra đầu ra đuôi, nếu chúng tôi thật sự không thích hợp, nên làm thế nào thì cứ làm thế đó. Hiện tại anh có thể nói cho tôi biết giữa anh và anh ta có quan hệ thế nào rồi chứ? Tôi thật sự không biết vì sao cậu thiếu gia đó lại quen biết nhân vật có máu mặt như anh nữa”.
Dứt lời, Thư Lăng Vy bĩu môi.
Đông Phương Hạ mỉm cười, rút sự nghiêm túc vừa rồi về, anh nhìn Thư Lăng Vy với vẻ hứng thú, nói: “Còn nhớ những lời tôi nói với cô lúc ở khu chung cư Long Uyển không? Tôi bảo cô không cần lo nghĩ, chuyện đâu sẽ có đó”, thấy Thư Lăng Vy gật đầu, Đông Phương Hạ mới nói tiếp: “Thực ra cô đã gặp chồng chưa cưới rồi, còn không chỉ có một lần thôi đâu”.
“Tôi gặp anh ta rồi? Sao có thể như thế được! Chắc không phải anh lừa tôi đó chứ? Nếu biết tôi là vợ chưa cưới của anh ta, thật sự gặp nhau rồi thì kiểu gì cậu thiếu gia đó chẳng tới chào hỏi tôi”, Thư Lăng Vy không tin.
“Tôi có cần phải lừa cô không? Lăng Vy, cô là một cô gái thông minh, hôm chúng ta quen nhau trên máy bay, cô về Yên Kinh, biết chồng chưa cưới vẫn còn sống. Hôm nay cô nhận được điện thoại của mẹ anh ta, anh ta muốn gặp cô, tôi thì vừa hay xuất hiện ở đó. Cô cho rằng tất cả đều là trùng hợp sao?”, Đông Phương Hạ không muốn nói thẳng, mà dùng cách ám chỉ. Anh dừng lại giây lát rồi nói tiếp: “Còn nữa, chồng chưa cưới của cô là cậu ấm hàng đầu ở Yên Kinh, dựa theo tính nết của đám cậu ấm ấy, không tìm được cô ở cục cảnh sát, còn nghe nói cô đi với một người đàn ông khác, cô đoán xem anh ta sẽ thế nào? Tuy rằng cô coi người đó là bạn, nhưng liệu anh ta có tin không đây? Hiện tại sắp mười giờ rồi mà chuông điện thoại của cô không hề vang lên, cô không cảm thấy kỳ lạ sao?”
Nghe những lời ấy của Bek Ji, Thư Lăng Vy mới biết cái gì gọi là người trong cuộc thì u mê. Trong khoảng thời gian qua, những gì xảy ra với mình khiến cô không liên kết đầu đuôi mọi chuyện lại được.