Vương Thiến Thiến giao dịch với mình vào lúc này chỉ là viện cớ, muốn gia nhập Lang Quân mới là thật. Điều kiện mà cô ta nói hẳn là về việc ở phía Nam! Ngoài cái này mình tạm thời không nghĩ được cái khác.
Xem ra, thân phận của Vương Thiến Thiến này khá gây tò mò cho người khác!
Trở về “Gone with the wind”, phía đông đã có tia sáng le lói! Rolls-Royce vững vàng dừng ở trước cửa, vừa bước xuống xe! Chợt nhìn thấy Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đang bước nhanh từ phía bên kia đường đến, xem ra bọn họ cũng vừa mới đến đây!
“Cậu chủ, chúng tôi đợi Tiểu Lâm ở con đường duy nhất đến căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong ở vùng ngoại ô phía đông, nhưng đợi một tiếng rồi cũng không thấy Tiểu Lâm đâu, sau đó từ xa nghe được tiếng súng nổ rền trời ở bên phía căn cứ đó! Chúng tôi lo cho an toàn của Tiểu Lâm liền lặng lẽ qua đó từ rừng cây, cả căn cứ đèn đuốc sáng trưng, chỗ nào cũng có người, những người đó mang theo súng tiểu liên! Có vẻ như đang tìm gì đó! Qua nhiều lần nghe ngóng, từ cuộc đối thoại của những người đó chúng tôi mới biết có người đột nhập vào căn cứ”.
Sắc mặt Tây Môn Kiếm u ám nói ngắn gọn với Đông Phương Hạ về tình hình ở vùng ngoại ô phía đông! !
Nghe thấy Tiểu Lâm có thể xảy ra chuyện, sắc mặt của Đông Phương Hạ cũng không được tốt, suy nghĩ một lát, sau đó ra hiệu cho Tây Môn Kiếm lên trên nói.
Đến tầng năm, đẩy cửa đi vào! Thứ đầu tiên lọt vào mắt của Đông Phương Hạ và hai người kia lại là Dạ Ảnh và một cô gái áo vàng! Dạ Ảnh đang bôi thuốc cho cô gái áo vàng đó ở trong phòng khách.
Thấy vậy, Đông Phương Hạ vội vàng đi đến!
“He he…sư huynh!!”
Cô gái áo vàng chính là Tiểu Lâm! Mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, Tiểu Lâm đều sẽ mặc trang phục này. Bộ đồ này là món quà sinh nhật đầu tiên Đông Phương Hạ tặng cho Tiểu Lâm. Những nhân vật có máu mặt trong thế giới ngầm biết một chút tình hình bên trong, đều biết Huyết Yêu chính là cô gái áo vàng!
Tiểu Lâm tươi cười nhìn Đông Phương Hạ!
Nhìn thấy trên tay của Tiểu Lâm có mấy vết thương giống như bị đạn làm xước! Tim Đông Phương Hạ bỗng nhói đau, Tiểu Lâm chính là tâm can bảo bối của Đông Phương Hạ, nhìn thấy Tiểu Lâm bị thương! Trong lòng Đông Phương Hạ sẽ dễ chịu được sao.
Nhận lấy thuốc khử trùng từ trong tay Dạ Ảnh, cẩn thận lau vết thương cho Tiểu Lâm! Lúc cồn chạm vào đến vết thương, Tiểu Lâm hít sâu một hơi! Tức giận nói: “Sư huynh, anh nhẹ chút! Đau…”
“Đừng cử động!!”
Tiểu Lâm thè cái lưỡi nhỏ của mình ra: “Đau…thôi được rồi được rồi! Vẫn là để chị Dạ Ảnh làm cho em đi, anh chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả”.
Nghe thấy những lời của Tiểu Lâm, hai người Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ muốn cười lại không dám cười! Tiểu ma nữ này, vẫn nói chuyện không biết lớn nhỏ như vậy.
Sau khi băng bó vết thương cho Tiểu Lâm xong, Đông Phương Hạ lúc này mới hỏi: “Sao lại bị thương?”
Tài nghệ của Tiểu Lâm còn tốt hơn cả mình, lại cực kỳ thông minh, khả năng ứng biến cực giỏi, muốn làm em ấy bị thương là điều không dễ! Nhưng hiện tại…Đông Phương Hạ có thể không hỏi cho rõ sao?
“He he…sư huynh! Lần này sư muội em đi không những hoàn thành nhiệm vụ, mà còn phát tài rồi!”
Nhìn thấy bộ dạng hưng phấn sắp nhảy cẫng lên của Tiểu Lâm! Bốn người Đông Phương Hạ, Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Dạ Ảnh nhìn nhau, Đông Phương Hạ nói: “Bị thương rồi còn phát tài! Nói đi, có chuyện gì?”
Tiểu Lâm từ trong túi lấy ra một bức vẽ đưa cho Đông Phương Hạ: “Đây là cái em vẽ trộm được ở căn cứ đó! Dựa theo đường đi mà anh Vỹ chỉ cho em, sau khi em đến bên ngoài căn cứ, nhân lúc những tên canh gác không chú ý! Nhảy qua tường vào bên trong, nhưng, ở giữa không trung em đột nhiên phát hiện chỗ đất trống đó đều bãi mìn, dưới tình huống cấp bách em chỉ có thể sử dụng những tuyệt chiêu mà sư phụ đã ra lệnh anh em chúng ta không được tùy tiện để người khác nhìn thấy, đồng thời tránh những máy dò và máy quét ở đó, bay vào bên trong! Sư huynh, anh nhìn xem, từ cổng căn cứ đến tòa nhà ở đây khoảng hai trăm mét! Hơn nữa thời gian quét của các máy quét chỉ cách nhau hai giây! Nói cách khác, nếu muốn không bị bọn chúng phát hiện, trong vòng hai giây nhất định phải từ cổng vào được tòa nhà, còn không được chạm vào bãi mìn, nếu không…cái này người bình thường làm sao mà làm được”.
Đông Phương Hạ mở bản đồ ra, ngón tay ngọc nhỏ nhắn của Tiểu Lâm chỉ vào bản đồ! Nói tiếp: “Bên ngoài cũng tạm ổn! Em điều tra qua rồi, người bên ngoài căn cứ không đến năm mươi người! Nhưng ở bên trong, có khoảng hai trăm người, tòa nhà ở giữa, bên trong chỗ nào cũng có quét bằng tia hồng ngoại, còn không có lấy một điểm mù! Đừng nói là một người sống rành rành, đến ngay cả một con chuột cũng không thể chạy qua! Không còn cách nào khác, em chỉ có thể quay ra bên ngoài, dùng đồ kích nổ bãi mìn, thu hút sự chú ý của những người đó! Đợi sau khi người bên trong đều ra ngoài, em âm thầm phá thiết bị giám sát của bọn chúng, lẻn vào bên trong!”