Đặt cốc nước xuống, Tiểu Lâm tiếp tục nói: “Sau khi em đi vào tòa nhà ở chính giữa đó, bên trong không có một thứ gì khác ngoài một phòng thí nghiệm. Sư huynh, anh biết đấy, căn cứ canh phòng nghiêm ngặt như này mà bên trong chỉ có một phòng thí nghiệm, ai tin được chứ! Nhưng sau khi kiểm tra lại nhiều lần cũng không phát hiện ra thứ khác, em liền âm thầm đánh ngất người ở trong phòng thí nghiệm, lấy một ít chất lỏng mà bọn chúng đang hóa nghiệm! Lúc đó em rất muốn giết bọn chúng, nhưng nghĩ lại cảm thấy làm như vậy sẽ khiến nhà họ Tư Mã sinh nghi có người lạ vào phòng thí nghiệm”.
Mặc dù Tiểu Lâm nghịch ngợm, nhưng đối với việc quan trọng, làm việc có thể sánh ngang với Đông Phương Hạ, biết lúc nào không được giết người bừa bãi. Nói xong, đưa một chai thủy tinh nhỏ cho Đông Phương Hạ!
Đông Phương Hạ cẩn thận quan sát chai chất lỏng mà Tiểu Lâm đưa cho mình! Lúc phát hiện thứ này giống hệt với thứ mà Vương Thiến Thiến đưa cho mình về màu sắc mà mùi, vội vàng so sánh hai thứ với nhau! Quả nhiên, đúng là giống nhau. Xem ra, Vương Thiến Thiến rất có thành ý, nếu không sẽ không đem thứ này giao cho mình.
“Mà này! Nói nhiều như vậy, em còn chưa nói với bọn anh vết thương của em làm sao mà có đâu!”
Tiểu lâm liền cười hi hi, nói: “Do người trong căn cứ đều bị em đánh lạc hướng khỏi phòng thí nghiệm! Sau khi em rời khỏi phòng thí nghiệm, phát hiện người ở đó đều có súng tiểu liên, em không dám lơ là, định đến tòa nhà nhỏ ở bên cạnh tránh trước. Nào ngờ…sư huynh, anh đoán xem em nhìn thấy ai lúc trốn ở tòa nhà nhỏ bên cạnh đó?” !
“Ai?”
Đông Phương Hạ và những người khác khó hiểu. Ánh mắt đều đổ dồn lên người Tiểu Lâm!
“He he…Tư Mã Trưởng Phong! Lúc trước em không biết anh ta, nhưng lúc em ở đại học Yên Kinh, từ chỗ chị Mịch Ngâm biết được trông anh ta như thế nào”, Tiểu Lâm càng thêm phấn khích.
Đông Phương Hạ nhẹ giọng nói: “Căn cứ là nhà họ Tư Mã làm, Tư Mã Trưởng Phong ở đó không có gì là lạ!”
“Không có gì lạ! Nhưng sư huynh sao anh đã quên rồi. Sát thủ của thế giới ngầm đều muốn cắt thịt của Tư Mã Trưởng Phong mang đến địa điểm em chỉ định để lĩnh thưởng! Bị em gặp phải, sao em có thể bỏ qua cho anh ta chứ. Thế là, em liền giết mười mấy tên canh gác ở bên ngoài tòa nhà nhỏ, đi vào bên trong! Dùng vải bịt miệng Tư Mã Trưởng Phong, lột trần phần trên của anh ta, cắt một ít thịt ở trước ngực tiện thể khắc vài chữ! Tên ranh con đó, khả năng chịu đựng quá kém! Chưa được mấy nhát đã ngất xỉu, anh ta ngất xỉu em lại làm cho anh ta tỉnh dậy, tiếp tục cắt! Dù sao anh ta cũng chẳng thể kêu ra tiếng, sẽ không kinh động đến đám người bên ngoài!”
Tiểu Lâm nói vô cùng thích thú! Khom lưng lấy ra một cái túi nhựa màu trắng bên trong dính đầy máu tươi ở dưới bàn, đặt trước mặt Đông Phương Hạ. Cười nói: “Nhìn đi…thịt của anh ta em mang về đây rồi! Sư huynh, anh đoán xem, em khắc chữ gì trên người Tư Mã Trưởng Phong!”
“Không biết!”
Nhìn thấy Tiểu Lâm mang thịt của Tư Mã Trưởng Phong về, còn thấm đẫm máu tươi, trong lòng Đông Phương Hạ bùng lên khoái cảm. Cơ thể Tây Môn Kiếm và những người khác không khỏi căng lên, lúc này bọn họ cũng rất muốn xem xem thịt của Tư Mã Trưởng Phong trông như thế nào. Liệu Tư Mã Lâm và ông cụ nhà ông ta có tức đến ói máu không.
“Anh đoán đi mà! Sư huynh”, Tiểu Lâm nắm lấy cánh tay Đông Phương Hạ làm nũng.
Nghe thấy vậy, Tây Môn Kiếm và những người khác cũng muốn biết Tiểu Lâm khắc chữ gì trên người Tư Mã Trưởng Phong mà lại khiến cô nhóc này vui như vậy.
Đông Phương Hạ suy nghĩ một lát! Nói: “Phạm vi rộng quá! Không đoán nổi”. . truyện ngôn tình
“Vậy em thu hẹp phạm vi lại cho anh. Mắng nhà họ Tư Mã anh ta! Có tám chữ”.
“Ừm, để anh nghĩ xem! Không phải là “Nhà Tư Mã, nô lệ của Huyết Yêu” chứ!”
“Ơ…chẳng thú vị gì! Vừa đoán đã trúng rồi”.
Nhìn thấy nét mặt cười như không cười của sư huynh mình, Tiểu Lâm bĩu môi, ủ rũ!
Thấy vậy! Đông Phương Hạ thương yêu bóp má Tiểu Lâm: “Nhóc con, trước đây không phải em từng làm vậy à?”
Tiểu Lâm trợn tròn mắt, lại cười lên! Chỉ có ở trước mặt Đông Phương Hạ, Tiểu Lâm mới nở nụ cười hồn nhiên như vậy! Ngừng một lát, lại nói: “Em trêu chọc Tư Mã Trưởng Phong như vậy, thực ra cũng có nguyên nhân! Em đã đi vào phòng thí nghiệm của bọn chúng, để che giấu việc này! Em liền giả thành sát thủ. Như vậy, người ở đó sẽ không nghĩ đến em đã đến phòng thí nghiệm! Nhưng khi em làm xong mọi thứ rời khỏi tòa nhà nhỏ, lúc dựa vào tường, chạm vào tia hồng ngoại của bọn chúng, báo động liền vang lên! Thu hút những người ở đó đến, hỏa lực của bọn chúng quá mạnh, người lại đông! Sau khi giết hơn ba mươi người của bọn chúng em vẫn bị những làn đạn chi chít làm cho xước da! Sư huynh, lần sau các anh đến đó, nhất định phải cẩn thận, không được động vào tường, trên đó lắp đặt tia hồng ngoại ẩn, lúc nào cũng có thể bị kích hoạt”.