Lúc trước, bạn gái Văn Quân của Hác Hiên không hề có vấn đề gì, vì sao chỉ trong một thời gian ngắn mà lại để xảy ra sơ sẩy lớn đến vậy? Còn cả Quý Mạch nữa, tất cả khiến Đông Phương Hạ sinh lòng nghi ngờ.
Người nước Nhật và sát thủ Phong Ba chắc chắn không thể rời khỏi nơi này, xuống núi là sẽ bị chú hai chặn đường ngay. Hiện tại, Đông Phương Hạ đang lo lắng hai luồng sát khí khiến anh cảm thấy cực độ bất an ấy.
Đuổi theo dọc đường, mặc dù Đông Phương Hạ bị thương, nhưng tốc độ của anh vẫn khiến người ta phải khiếp sợ. Đêm trong dãy Sơn Thủy rất vắng lặng, gió lạnh thổi vù vù, tiếng kêu của côn trùng làm người ta càng thấy rùng rợn hơn.
Đêm đông như thế này thật sự rất đẹp, nhưng khung cảnh và con người lại không phù hợp với nó chút nào. Một ngôi sao màu lam lóe lên trên trời, cách mặt đất xa vời vợi. !
Đông Phương Hạ xuyên qua rừng cây ẩm ướt, Loan Đao Ngâm Long đã được cất đi từ lâu rồi. Anh lướt đến đâu là cỏ cây lại bị gió lạnh tạt vào, đung đưa nghiêng ngả. Mũi chân của Đông Phương Hạ chạm xuống mặt đất, nhưng không để lại một dấu vết nào.
Đây chính là tuyệt chiêu mà Tiểu Lâm đã nhắc tới trong tối hôm trở về từ căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong, chưa bao giờ sử dụng trước mặt người ngoài, cũng chính là loại khinh công mà Tiểu Lâm biết, còn có cả nội công thâm hậu nữa.
Tiểu Lâm biết tuyệt chiêu này, đương nhiên là Đông Phương Hạ cũng biết. Bọn họ cùng chung một thầy, chỉ có điều Đông Phương Hạ không mạnh bằng Tiểu Lâm thôi. Những năm qua, bất kể gặp được kẻ địch như thế nào, anh cũng không muốn để người khác coi anh và Tiểu Lâm là “giống lạ”, nhưng sát khí đêm nay thật sự khiến người ta cảm thấy bất an. Đông Phương Hạ muốn biết rõ kẻ địch là ai.
Lúc này, ở một sườn núi khác, hai bóng người xuyên qua rừng cây tối tăm. Một bóng người nữa đang đuổi theo hai người đó. Đến giữa sườn núi, hai người đằng trước mới dừng lại.
Trong bóng tối, Đông Phương Hạ thấy hai người đó đứng chắp tay sau lưng, trên một bãi cỏ không hẳn là lớn. Đôi mắt anh hiện lên nét nghi hoặc, bước chân chậm lại, đề cao cảnh giác.
Mặc dù trong rừng hơi tối, nhưng ánh trăng màu bạc vẫn xuyên qua các tán lá, đủ để nhìn thấy mọi thứ trước mắt. Nhìn dáng người thì hai người đằng trước là một nam một nữ.
Mặc dù bọn họ quay lưng về phía Đông Phương Hạ, nhưng anh vẫn cảm thấy bóng dáng bọn họ rất quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi.
Anh chậm rãi bước về phía trước. Dường như biết anh tới, hai người kia từ từ quay người lại.
Vốn Đông Phương Hạ tưởng rằng bọn họ quay người lại là anh sẽ biết đối phương trông thế nào, nhưng anh đã phải thất vọng rồi, hai người đó bịt mặt. Tuy không nhìn rõ mặt mũi của đối phương, nhưng dáng người và ánh mắt của bọn họ lại khiến trái tim Đông Phương Hạ run lên. Chuyện mà anh không muốn thấy nhất vẫn cứ xảy ra.
Mặc dù biết đối phương là ai, nhưng Đông Phương Hạ không nói ra, anh muốn xem thử người bạn cũ này muốn làm gì. Vì sao lúc trước lại giả vờ yếu ớt trước mặt anh đây? Một người gọi anh là “em Hạ”, người còn lại thì sợ tái mặt trước thủ đoạn của Dạ Phong.
Thấy Đông Phương Hạ thản nhiên đứng đó, hai người kia nhìn nhau, sau đó người đàn ông lên tiếng: “Không ngờ người của Phong Ba lại vô dụng như thế, cử cả Trụy Huyết ra mà còn không thể cầm chân Huyết Lang trong biệt thự. Không biết tôi nên cảm thấy may mắn thay cho Huyết Lang, hay là cảm thấy xấu hổ cho Phong Ba nữa!”
“Ha ha, nếu người của Phong Ba mà tài giỏi hơn một chút, liệu bây giờ hai vị có dụ được Đông Phương Hạ này tới đây không?”
Mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt sâu thẳm của anh lại cực kỳ sắc bén. Xem ra anh không nhận nhầm người, đến cả giọng nói cũng giống hệt.
“Đến lúc này mà Huyết Lang vẫn còn cười được, bội phục!”, lần này, người phụ nữ kia lên tiếng.
Đông Phương Hạ nhún vai: “Bội phục hay khinh thường thì cũng thế cả thôi! Hai người dụ tôi tới đây thì chắc là có chuyện quan trọng lắm. Giới thiệu qua nhé, tôi là Đông Phương Hạ, hai người thì sao?”
Cặp nam nữ kia đều đã gặp Đông Phương Hạ từ trước rồi. Bây giờ thấy anh không nhận ra bọn họ, cả hai đều thở phào nhẹ nhõm, bởi vì nếu anh nhận ra thì rất có thể kế hoạch tiếp theo sẽ không thực thi được.