“Yên tâm đi! Muốn giết anh, không dễ vậy đâu!”
Đông Phương Hạ nói xong chống người dậy, ôm Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy vào lòng, nhẹ nhàng vuốt mái tóc suôn mượt của hai cô gái, nhàn nhạt nói: “Sự việc ngày càng phức tạp, có những chuyện anh không giải thích với các em là không muốn để các em quá lo lắng! Diệc Phi, Lăng Vy, mong các em đừng trách anh”.
“Trách anh làm gì! Đông Phương Hạ, chúng em lo cho anh, nhưng chúng em càng lo lắng gánh nặng trên vai anh quá nặng nề, sợ anh mệt chết!” !
“Quen rồi thì tốt, sáu năm nay không phải anh đều sống như vậy sao!”
“Vậy thì khác, trước đây tất cả chúng em đều nghĩ rằng anh không còn sống, bây giờ nếu mất đi anh, chúng em…”
“Không đâu!”, Đông Phương Hạ không đợi Diệc Phi nói hết liền cắt lời: “Trước đây trong lòng anh không có gánh nặng gì, bây giờ có các em, anh càng không thể chết! Diệc Phi, Lăng Vy, hay tin anh”.
“Chúng em tin tưởng anh!”, hai cô gái đồng thanh trả lời.
Đông Phương Hạ thở dài nói: “Được rồi, không nói những chuyện này nữa! Không dễ gì được gặp nhau, chúng ta không nói những chuyện hao tâm tổn sức nữa! Diệc Phi, anh đói rồi”.
Khóe mắt Nam Cung Diệc Phi ươn ướt, rời khỏi lòng Đông Phương Hạ, cười nói: “Anh muốn ăn gì, em làm cho anh!”
“Nhân tiện làm một ít thôi, ăn no là được!”
“Được, anh đợi chút, em quay lại ngay!”
Nam Cung Diệc Phi đi ra ngoài, Thư Lăng Vy dính lấy Đông Phương Hạ, ngẩng khuôn mặt như hoa nói: “Sao anh đói mà không gọi tôi, tôi cũng biết nấu ăn!”
“Cô còn tranh sủng à! Mau đi xem xem mấy người Dạ Ảnh về chưa! Nếu về rồi thì bảo cô ấy đến đây”.
“Rốt cục họ đi đâu? Anh lo lắng như vậy!”, Thư Lăng Vy rất nghi hoặc.
“Họ đuổi theo sát thủ! Tối nay ở phía Lão Thành địa bàn của Tào Bang, trong lúc giao chiến có sát thủ bỗng nhiên xuất hiện, nếu không phải anh em tử sĩ chặn viên đạn cho tôi, bây giờ có lẽ tôi đã là một cái xác lạnh lẽo rồi! Sự việc xảy ra đột ngột, không giải thích cho cô nữa, cô mau đi xem họ đi. Ồ, đúng rồi, tối nay mười hai người của nhóm Sakura Yamaguchi-gumi bị người của tôi giết, bây giờ chỉ còn lại tám người chưa xuất hiện!”