“Lăng Vy, hôm nay sao cậu lại ở cùng tên lưu manh đó vậy!”
“Lúc trưa, tớ vừa định ra ngoài, liền nhận được điện thoại của anh ấy, anh ấy nói anh ấy không bận, chúng tớ liền hẹn thời gian và địa điểm với nhau! Ở quán cà phê đối diện trò chuyện một lát, sau đó đến đây tìm cậu! Tên khốn đó, nói không việc gì là giả, đến tìm cậu là thật!”
Diệc Phi khẽ mỉm cười, kéo Thư Lăng Vy đến ghế sofa ngồi! Nói với Thư Lăng Vy: “Đông Phương Hạ anh ấy sắp ra tay với Tào Bang và nhà họ Tư Mã rồi! Cậu có thân phận là cảnh sát hình sự quốc tế, có thể tìm cớ để giúp anh ấy! Lăng Vy, lúc nãy Đông Phương Hạ ở đây, tớ không tiện nói, tớ sợ quấy nhiễu suy nghĩ của anh ấy!” !
Nhìn thấy khuôn mặt lo lắng cùng dáng vẻ ngập ngừng của Diệc Phi, Thư Lăng Vy liền nghi hoặc: “Diệc Phi, cậu muốn nói gì?”
Diệc Phi do dự một chút! Thở ra một hơi trầm đục, lo lắng nói: “Không biết làm sao, mấy ngày nay tâm trạng tớ luôn bồn chồn, cảm giác đó chưa từng có trong những năm gần đây! Dường như có thứ gì đó quấn lấy mình, lại giống như có việc lớn gì đó sắp xảy ra, khiến tớ thấy thấp thỏm không yên”.
“Ý của cậu là? Đông Phương Hạ…Đông Phương Hạ anh ấy có thể xảy ra chuyện?”, Thư Lăng Vy cũng trở nên lo lắng.
“Không biết nữa, mấy ngày nay, mỗi lần nghĩ đến Đông Phương Hạ, cảm giác bất an đó của tớ càng mãnh liệt! Lăng Vy, việc bên ngoài tớ không giúp được anh ấy, nhưng cậu thì khác! Chú ý nhiều hơn đến tình hình của Lang Quân nhé?”
Thư Lăng Vy và Diệc Phi đều rất quan tâm đến Đông Phương Hạ! Nhưng thực sự nếu nói người đầu tiên sẽ suy sụp khi mất đi Đông Phương Hạ, nhất định là Nam Cung Diệc Phi! Cô đã không thể chịu được đòn đả kích như vậy nữa! Cũng không còn sức để chịu được những điều đó nữa.
“Tớ sẽ chú ý! Đừng nghĩ nhiều nữa, phải biết rằng chồng của chúng ta là Huyết Lang tiếng tăm lừng lẫy, tên của anh ấy nổi tiếng khắp thế giới ngầm, bên cạnh còn có rất nhiều cao thủ! Ai có thể làm hại được anh ấy chứ”.
Nam Cung Diệc Phi lắc đầu: “Không lo hiểm nguy, chỉ sợ sơ xảy!”, nói đến đây, Diệc Phi dường như nhớ đến điều gì đó, đôi mắt xinh đẹp đột nhiên lóe sáng, hỏi Thư Lăng Vy: “Lăng Vy, nhân viên tình báo của cảnh sát hình sự quốc tế các cậu không phải trải khắp thế giới sao! Trong ấn tượng của cậu, có người như này không! Ừm…là con gái, khoảng hai mươi hai tuổi, tính cách cực kỳ lạnh lùng, hầu như chưa có ai nhìn thấy cô ấy cười! Thân thủ của cô ấy phải trên Đông Phương Hạ, trong vòng một trăm chiêu có thể đánh bại Đông Phương Hạ! Giúp tớ nghĩ xem, có người nào như vậy không”.
Nghĩ đến thời gian mình vẫn còn làm giáo viên hướng dẫn ở đại học Yên Kinh, những lời tối đó bên bờ hồ Vị Danh Đông Phương Hạ nói với mình, kết hợp với tình trạng mấy ngày gần đây của mình! Nam Cung Diệc Phi nghĩ đến người phụ nữ lạnh lùng trong miệng Đông Phương Hạ đó.
Thư Lăng Vy trầm tư suy nghĩ, không ngừng nghĩ về những lời của Diệc Phi! Tìm kiếm thông tin trong đầu. Một lúc lâu sau, ngẩng đầu hỏi: “Diệc Phi, tại sao cậu lại hỏi cái này? Ai nói với cậu những thứ này?”
“Là Đông Phương Hạ nói, rốt cuộc có người như vậy không?”
“Có”.