Đông Phương Hạ cảm giác thấy luồng sát khí chết chóc phía sau, vội quay người và lùi lại. Toàn thân Đông Phương Hạ tỏa ra sát khí ngập trời, ánh mắt nhìn chằm chằm Bôn Lôi vừa sắc bén vừa khiến người ta khiếp sợ! Mặc dù biết kẻ địch mạnh, nhưng Đông Phương Hạ vẫn đánh giá thấp trên thế gian này cũng có vô số cao thủ, tuy anh đánh thương Điện Thiểm nhưng lại bị Điện Thiểm liều mạng chống lại bằng nội công cường mạnh.
Cuối cùng Đông Phương Hạ bị chấn thương, khí huyết sôi cuộn. Tuy Điện Thiểm là phụ nữ nhưng thân thủ lại vô cùng xuất sắc, sau khi bị Đông Phương Hạ đánh thương, cô ta vẫn có thể đứng lên trong phút chốc!
Lần này Điện Thiểm không dám đọ sức với Đông Phương Hạ bằng tốc độ của mình, mà chọn liên thủ với Bôn Lôi lần nữa! Lập tức, ba người lơ lửng trong không trung, chỉ nghe thấy tiếng quyền cước, tiếng hét, tiếng xương đập vào nhau, nhưng lại không nhìn rõ là ai với ai.
Sát khí mênh mông, âm thanh đánh nhau đã hoàn toàn phá vỡ sự yên tĩnh vừa mới được hồi phục của dãy Sơn Thủy. Hai chị em Dạ Ảnh vẫn đang tìm Đông Phương Hạ, từ xa nghe thấy tiếng đánh nhau và cả sát khí lạnh băng chết chóc, hai người lập tức chạy qua! Thấp thoáng, họ phát hiện phía đánh nhau lấp lánh ánh sáng trắng. Rừng cây ở đó rung lên trong tiếng vù vù điên cuồng!
“Ầm….”
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên dường như sắp xuyên thấu tầng mây. Hai chị em Dạ Ảnh chạy nhanh về phía Đông Phương Hạ.
Tiểu Lâm quay lại đỉnh núi cũng nghe thấy tiếng vang lớn vừa nãy, cô ấy liền biết chuyện gì xảy ra, sắc mặt hơi thay đổi, cơ thể nhỏ bé liền rời khỏi mặt đất, mượn lực cành cây của cây lớn trong rừng phi về phía sư huynh!
Với người ngoài, tiếng vang lớn vừa nãy sẽ bị người khác hiểu lầm là âm thanh của pháo nổ, nhưng Tiểu Lâm không nghĩ như vậy, vì cô ấy biết rõ đó là âm thanh va đập có nội công cường mạnh phát ra.
Tuy nội công của sư huynh không hùng hậu, nhưng không phải ai cũng có thể so với anh, bây giờ bỗng nhiên xảy ra chuyện như vậy, Tiểu Lâm thực sự rất hiếu kỳ sư huynh đã gặp phải kẻ địch thế nào!
Những người chạy tán loạn vì Đông Phương Hùng hạ lệnh cho nổ pháo cơ bản đã bị người của quân đội không chế trên dọc đường xuống núi! Bây giờ, Đông Phương Hùng ra lệnh cho người của ông ấy tìm kiếm khắp nơi, cũng ra lệnh dừng bắn pháo, nhưng tại sao còn có tiếng vang lớn như vậy!
Bạch Vỹ đã dìu Trương Vũ Trạch xuống núi, bây giờ cũng quay lại sườn núi, đang cùng Đông Phương Hùng, tìm kiếm Đông Phương Hạ khắp nơi.
Nhưng điều khiến người ta thấy kỳ lạ là sau tiếng vang lớn vừa nãy, dãy Sơn Thủy liền không có chút động tĩnh gì!
Phía Đông Phương Hạ, vì tiêu hao quá nhiều sức lực lại thêm ngoại thương và nội thương, Đông Phương Hạ bị Bôn Lôi và Điện Thiểm kìm kẹp tấn công trước và sau, bị nội công cường mạnh chấn động bay đi.
Cơ thể Đông Phương Hạ rơi xuống từ không trung, va gẫy mấy cành cây, vội vàng muốn lùi về sau! Bôn Lôi và Điện Thiểm thấy vậy liền rượt đuổi theo, chiêu thức của hai người hoàn toàn giống nhau, đều tấn công về trước trán Đông Phương Hạ, lòng bàn tay của bọn chúng giơ ra còn có luồng ánh sáng lúc ẩn lúc hiện.
“Phập… phù phù!”
“Không ở trên người Huyết Lang? Không phải cấp trên nói thứ đó được giấu trong Loan Đao Ngâm Long sao! Loan Đao này là Lãnh Lạc truyền cho Huyết Lang, thứ lấy từ tay Lãnh Lạc phải ở trong Loan Đao này. Liệu có phải Huyết Lang giấu nó ở chỗ khác không!”
“Không đâu, thứ đó không những quý giá, mà quyền thế mà nó đại diện có thể càn quét thế giới ngầm của một đất nước, nếu thực sự ở chỗ Huyết Lang, chắc chắn hắn sẽ để trong người, dù sao thể tích của thứ đó không lớn, không khiến người khác chú ý”.
Điện Thiểm nghe xong, sắc mặt sầm xuống: “Thứ đó không ở trên người Huyết Lang, mất đi một manh mối, không hoàn thành được nhiệm vụ cấp trên giao, hai chúng ta chỉ có đường chết”.
“Chuyện này vô cùng quan trọng, tin rằng cấp trên có thể hiểu cho chúng ta! Tôi sẽ báo cáo chuyện tối nay lên trên, cô tiếp tục mai phục bên cạnh Huyết Lang, kế hoạch đã vạch ra nhiều năm như vậy, Huyết Lang là nhân vật chính, có hắn, tất cả sẽ rất thuận lời”.
“Không giết Huyết Lang?”, Điện Thiểm nghi hoặc nhìn Bôn Lôi.