Nhìn thấy vẻ mặt Hác Hiên càng thêm đau khổ, Văn Quân tức giận nói: “Anh ta sao có thể như vậy, anh hết lòng giúp đỡ anh ta, anh ta không cảm ơn thì thôi! Sao lại còn không có lương tâm như vậy! Hác Hiên, người như vậy không xứng làm anh em của anh”.
“Đừng nói Đông Phương Hạ như vậy, xảy ra việc như này, là sơ suất của anh, anh có lỗi với cậu ấy, thứ lấy được từ căn cứ của Tư Mã Trưởng Phong có ý nghĩa cực kỳ lớn với Đông Phương Hạ! Mà anh lại…haizzz…”
!“Sao anh còn bảo vệ anh ta như vậy! Hác Hiên, anh hết lòng hết dạ giúp đỡ anh ta, nhưng anh ta lại đối xử với anh như vậy, có đáng không? Đông Phương Hạ nếu không có nhà họ Đông Phương, nhà họ Nam Cung, nhà họ Thư chống lưng cho anh ta, anh ta chẳng là cái thá gì! Một tên lưu manh trong xã hội đen mà thôi”.
Văn Quân càng thêm tức giận!
Hác Hiên lắc đầu: “Em không hiểu đâu, cho dù không có nhà họ Đông Phương, nhà họ Nam Cung, nhà họ Thư chống lưng cho cậu ấy, cậu ấy vẫn rất mạnh! Văn Quân, thông cảm cho anh em của anh, mối thù của bọn anh với nhà họ Tư Mã quá sâu! Sáu năm, bóng hình của Mễ Ngạn thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của anh, nếu không thể báo thù cho cậu ấy, mấy chục năm sau, anh không có mặt mũi gặp cậu ấy!”
Hác Hiên biết bạn gái của mình hiểu lầm, nhưng anh ta không muốn giải thích quá nhiều, việc liên quan đến Bek Ji, anh ta cũng không nói với Văn Quân.
Bạn trai của mình luôn bảo vệ Đông Phương Hạ, thà để mình ấm ức cũng không muốn nói xấu Đông Phương Hạ nửa lời, trong lòng Văn Quân vô cùng không vui! Nhưng nhìn dáng vẻ đau khổ của Hác Hiên, cô ta cũng hơi đau lòng, lại gần Hác Hiên, nhẹ nhàng nói: “Đừng buồn nữa! Tổ hai bọn em cũng sẽ giúp anh điều tra việc này! Đúng rồi, vừa nãy anh và Đông Phương Hạ đi khảo sát hiện trường, có phát hiện điều gì đặc biệt không”.
“Một năm nay đều là anh giúp em, bây giờ anh gặp khó khăn, em đâu thể khoanh tay đứng nhìn! Hơn nữa, em là bạn gái của anh, giúp anh là việc nên làm”, Văn Quân đặt bàn tay trắng ngần lên vai Hác Hiên, an ủi Hác Hiên.
Hác Hiên nở nụ cười, Văn Quân lại nói: “Hác Hiên, buổi tối em có việc, không thể ở cùng anh, ngày mai em liên lạc với anh, được không?”
“Em cứ làm việc của mình đi! Đừng làm trễ việc chính”.
…