Thấy các anh em đều hết sức phấn khởi, Đông Phương Hạ âm thầm gật đầu. Anh nhìn mọi người, lớn tiếng nói với đám Tây Môn Kiếm: “Mấy ngày nay không có việc gì, mọi người không cần căng thẳng, cứ làm chuyện của mình thôi!”
“Vâng, Huyết Lang”.
Sở dĩ Đông Phương Hạ nói lớn tiếng như thế, là bởi vì muốn một số người ở đây nghe thấy, và tất nhiên là có mục đích. Đương nhiên, sao đám Tây Môn Kiếm lại không biết cho được, nội gián mà Tào Bang phái tới đang ở đây mà, chỉ có điều hiện tại bọn họ không muốn để lộ ra mà tôi, bởi vì hiện tại vẫn chưa tới lúc.
Sự phối hợp của đám Tây Môn Kiếm khiến nụ cười trên mặt Đông Phương Hạ càng thêm rạng rỡ, nhưng đằng sau nụ cười rạng rỡ ấy là sát ý lạnh lẽo.
Dạ Phong đi tới trước mặt Đông Phương Hạ, nhẹ giọng hỏi: “Huyết Lang, anh tìm tôi?”
Đông Phương Hạ gật đầu, liếc nhìn người nào đó rồi cười nói: “Dạ Phong, khoảng thời gian vừa qua các cô cũng mệt mỏi rồi, để bản thiếu gia đưa các cô đi thả lỏng, thấy sao? Dạ Ảnh, cô cũng đi đi, Tây Môn thì thôi nhé, đâu thể bắt bản thiếu gia dẫn mấy thằng đàn ông đi dạo phố được!”
Nghe vậy, các anh em trong phòng đều nở nụ cười, còn đám Tây Môn Kiếm, Bạch Vỹ, Hồ Ngạn Hạo nghe vậy thì đều bực bội lắc đầu. Nếu không vì biết Huyết Lang có mục đích khác, mọi người sẽ không hẹn mà cùng tặng anh một động tác tay thông dụng trên toàn thế giới mất.
Dạ Phong và Dạ Ảnh cũng không cho rằng Đông Phương Hạ dẫn bọn họ đi chỉ để chơi, bởi vì anh đã từng nói rồi, những lúc cần thiết, phải cho nội gián nhìn thấy một vài sự thực. Vả lại, thân thủ của Dạ Phong và Dạ Ảnh không kém, tài bắn súng hàng đầu, hiện tại cậu chủ đột nhiên gọi hai chị em bọn họ đi theo, lẽ nào sát thủ của Phong Ba tới rồi? Nhưng vì sao bên mình lại không nhận được tin gì?
Dạ Phong cảm thấy khó hiểu, công tác tình báo của Chu Tước Đường luôn rất chuẩn xác, chẳng lẽ đã xảy ra điều gì ngoài ý muốn rồi?
Thấy Dạ Phong chìm vào dòng suy tư, Đông Phương Hạ bước tới, véo khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy, nói: “Nhóc ngốc, còn ngây ra đó làm gì! Đi thay quần áo đi, nhớ ăn diện vào, để bản thiếu gia nở mày nở mặt”, dứt lời, Đông Phương Hạ nhướng mày lên, ra hiệu cho Dạ Phong mang theo thứ cần mang.
“Ồ… Tôi đi ngay đây!”
Hành động ấy của Đông Phương Hạ khiến Dạ Phong đỏ mặt, các anh em cũng âm thầm tặc lưỡi. Đường chủ Dạ Phong cũng đỏ mặt cơ đấy, đây là ma nữ giết người không chớp mắt đó sao?
Thấy thế, Thư Lăng Vy bất mãn, bàn tay âm thầm tìm đến phần thịt trên eo Đông Phương Hạ.
Mối quan hệ giữa Đông Phương Hạ và đám Dạ Ảnh như anh trai và em gái, những năm qua vẫn luôn như vậy, thế nên không mấy cố kỵ. Nhưng khi cảm thấy phần eo nhói đau, anh mới phát hiện ra bên cạnh còn có một người không dễ chọc.
…
Rời khỏi Gone with the Wind, lên chiếc Mercedes phiên bản giới hạn, Đông Phương Hạ trầm ngâm giây lát rồi lấy điện thoại ra gọi cho Hác Hiên.
Anh gọi hai cuộc liền mới nối máy được: “A lô, Đông Phương Hạ, rốt cuộc cậu cũng nhớ tới tôi rồi”, ở đầu bên kia, giọng của Hác Hiên hơi khàn, mang theo sự mệt mỏi, chắc là tối qua thức trắng đêm rồi.
Đông Phương Hạ cười ha ha, nói vào điện thoại: “Tại em bận quá, nghe giọng của anh, chắc không phải anh định nói là anh vẫn chưa dậy đó chứ?”
“Haizz, đừng nói nữa, tôi mới xử lý xong một vụ án, thức mấy đêm liền, vừa ngả lưng được một lúc thì cậu gọi tới. Tôi nghi lắm đấy nhá, có phải cậu cố tình chơi tôi không? Nói đi, không có việc gì thì cậu sẽ chẳng gọi cho tôi đâu”.
Hơ… không có chuyện gì thì em không thể gọi cho anh được sao? Đông Phương Hạ oán thầm. “Ừm, là thế này, khoảng thời gian qua ở Yên Kinh xuất hiện mấy con ‘chim sẻ’, em nghĩ anh sẽ cảm thấy hứng thú, nếu may mắn bắt được một con còn sống thì anh sẽ phất to!”
Đông Phương Hạ không thể nói quá rõ ràng, tiếc rằng Hác Hiên không hiểu, nghi ngờ hỏi: “Chim sẻ? Chim sẻ gì? Bây giờ tôi buồn ngủ lắm, đâu rảnh đi bắt chim sẻ với cậu”.
Nghe giọng nói khàn khàn của Hác Hiên trong điện thoại, Đông Phương Hạ chỉ muốn nhảy xuống xe luôn thôi. Có phải cậu thiếu gia Hác Hiên này bị cô nào ép khô rồi không, nghe thế mà còn không hiểu! Đậu má…