Anh vừa dứt lời, nhân viên bán hàng thay đổi sắc mặt. Chưa nói tới chuyện Đông Phương Hạ muốn dẫn hai người Dạ Ảnh tới phố Zeil ở Frankfurt, chỉ riêng việc mua hết hàng hóa ở đây đã tốn bao nhiêu tiền rồi, người bình thường làm sao mà mua nổi.
Trong thời gian đào tạo, nhân viên bán hàng đã biết phố Zeil là nơi nào rồi, đó là một trong những khu thương nghiệp lớn nhất thế giới, tiếng tăm không hề thua kém nơi này, thậm chí còn hơn một bậc.
Ngay lập tức, cô ta nhìn ba người Đông Phương Hạ bằng ánh mắt nghi ngờ. Nếu những lời mà người này nói là thật, vậy thì cô ta sẽ kiếm được bao nhiêu tiền thưởng và hoa hồng đây?
Đám quý bà nghe Đông Phương Hạ nói vậy cũng không tin, ngược lại càng khinh bỉ anh hơn, thầm nghĩ, muốn giả vờ giả vịt thì cũng phải chọn nơi chứ!
Thấy có người nhìn cậu chủ nhà mình bằng ánh mắt giễu cợt, hai chị em Dạ Ảnh nổi giận, sát khí ập về phía nhân viên bán hàng. Kế đó, bọn họ nói với Đông Phương Hạ: “Cậu chủ, chị em chúng tôi xin nhận ý tốt của cậu, nhưng chúng tôi không thích mấy thứ đó, đi thôi!”
Ánh mắt của Dạ Ảnh khiến nhân viên bán hàng rùng mình, khắp người lạnh toát, suýt thì ngất xỉu.
Người vây xem càng lúc càng đông, đúng lúc này, Thư Lăng Vy xách hai túi đồ tới, định xem chuyện gì đang xảy ra. Khi thấy là Đông Phương Hạ và hai người Dạ Ảnh, nghe những lời Dạ Ảnh nói, cô lập tức hiểu ra đầu đuôi câu chuyện.
Mặc dù Đông Phương Hạ rất đẹp trai, nhưng bộ quần áo anh đang mặc không giống người có tiền, hơn nữa Dạ Ảnh và Dạ Phong xinh đẹp như vậy, khó tránh khỏi việc bị ghen ghét. Từ ánh mắt của nhân viên bán hàng, Thư Lăng Vy đã nhận ra điều ấy.
“Đông Phương Hạ, không ngờ ở Yên Kinh vẫn có người không biết anh cơ đấy!”, Thư Lăng Vy đi tới trước mặt Đông Phương Hạ rồi cất tiếng trêu ghẹo. Sau đó, cô ấy quay sang nói với nhân viên bán hàng: “Cô gái, làm nghề này của các em thì phải đánh bóng con mắt vào chứ, đắc tội anh ấy, cô không sống nổi ở nơi này đâu!”
Thư Lăng Vy là khách quen ở đây, còn có thẻ hội viên kim cương VIP, đám nhân viên bán hàng cũng không lạ gì cô. Nghe vậy, cô ta lập tức sợ hãi.
Khách hàng là thượng đế, nhân viên bán hàng làm sao có thể đắc tội với người có thẻ hội viên VIP như Thư Lăng Vy được, cô ta lập tức xin lỗi liên tục: “Tôi xin lỗi, tôi xin lỗi, tôi không biết anh đây là bạn cô”.
Thư Lăng Vy chẳng buồn để ý tới loại người như vậy, để Đông Phương Hạ xử lí là được. Cô bèn nói với Đông Phương Hạ: “Đông Phương Hạ, anh có biết trung tâm thương mại này thuộc công ty nào không?”
“Công ty nào thì cũng phải cuốn gói!”
Thư Lăng Vy lắc đầu, nhích lại gần Đông Phương Hạ, nhỏ giọng nói: “Đây là sản nghiệp của nhà họ Bek!”
Nghe vậy, Đông Phương Hạ nhíu mày lại. Nhà họ Bek nhiều sản nghiệp như thế, nếu nơi nào cũng giống như nơi này thì ảnh hưởng tới hình tượng mất.
Thấy Thư Lăng Vy gật đầu, Đông Phương Hạ biết là cô sẽ không lấy chuyện này ra để đùa với mình, lập tức nháy mắt với Dạ Ảnh rồi mới nói với Thư Lăng Vy: “Chúng ta đi trước đã!”
Thư Lăng Vy gật đầu, dáng vẻ như chuẩn bị xem kịch vui. Đông Phương Hạ là cậu chủ của nhà họ Bek, gặp chuyện như thế này, đương nhiên là anh phải quản rồi.
Vừa đi tới quầy thu ngân, Đông Phương Hạ nhìn thấy một nhóm người vội vàng đi về phía mình, dẫn đầu là một người đàn ông trung niên.
Chỉ vài giây đồng hồ, người đàn ông trung niên ấy đã đi tới trước mặt Đông Phương Hạ. Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, ông ta nhìn nhóm Đông Phương Hạ, lau mồ hôi lạnh trên trán, bước tới rồi dè dặt hỏi: “Xin hỏi, ai là cô Dạ Ảnh ạ?”
Rất ít người biết Đông Phương Hạ là cậu chủ nhà họ Bek, trong tình huống này, đương nhiên anh sẽ không để lộ thân phận Bek Ji. Dạ Ảnh cũng biết điều ấy, nếu không vừa rồi gọi điện thoại cho Ngô Tuấn, cô ấy đã chẳng giấu diếm chuyện Đông Phương Hạ đang ở đây.
Nếu Ngô Tuấn mà biết Đông Phương Hạ đang ở đây và xảy ra chuyện như vậy, chắc chắn anh ta sẽ gác hết mọi chuyện sang một bên để chạy tới.
Dạ Ảnh bước lên trước, nói với vẻ mặt vô cảm: “Tôi chính là Dạ Ảnh!”. Dứt lời, Dạ Ảnh đưa giấy chứng minh thân phận người nhà họ Bek cho người đàn ông trung niên.
Ba phút trước, người đàn ông trung niên nhận được điện thoại của giám đốc Ngô Tuấn, biết đã xảy ra chuyện như vậy trên địa bàn của mình, đồng thời người gặp chuyện lại là người của trụ sở chính, ông ta suýt thì ngất xỉu. Mức lương hàng năm của chức vụ này quá hấp dẫn, tất nhiên là người đàn ông trung niên không muốn để mất, huống chi nhà họ Bek là bá chủ giới tài chính thế giới, chỗ dựa này vững chắc thế nào cơ chứ!
Từ giọng nói của giám đốc, người đàn ông trung niên có cảm giác mình sẽ phải cuốn gói đi bất cứ lúc nào. Lúc ấy, ông ta đã loáng thoáng cảm nhận được rằng ‘Dạ Ảnh’ mà giám đốc nhắc tới không hề đơn giản, nếu không thì giám đốc đã chẳng nổi giận như thế.
Đúng là Ngô Tuấn không biết Đông Phương Hạ ở đây thật, nhưng anh ta biết Dạ Ảnh là người có tiếng nói bên cạnh cậu chủ, anh ta dám không coi trọng sao? Huống chi đây còn là việc công, Dạ Ảnh mà nói chuyện này cho Bek Er, Ngô Tuấn sẽ tiêu đời. Anh ta biết thủ đoạn của ‘cô nàng thép’ nhà họ Bek, trừ khi cậu chủ nói đỡ cho anh ta, nếu không thì…