Tận sáng nay Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ mới tới, hiện tại sát thủ của Phong Ba tới rồi, bọn họ phải bảo vệ sự an toàn của Huyết Lang.
Sáng sớm, Đông Phương Hạ thức dậy, đi đánh răng rửa mặt rồi tới ban công, kéo rèm cửa sát đất ra. Anh nhìn thấy các cụ già trong khu chung cư đang tập Thái Cực, đám trẻ con chạy theo sau người lớn, lúc này anh mới nhớ ra, bởi vì quá bận nên lâu lắm rồi mình không luyện công sáng sớm.
Ánh mặt trời mùa thu rất đẹp, đỏ rực như chiếc bánh vừa ra lò, những tia nắng chậm rãi chiếu xuống từ phía đông, trong vắt, sạch sẽ và mềm mại, đẹp đến mức làm rung động lòng người.
Đông Phương Hạ vươn vai một cái. Mặc dù anh đang bị thương, trên bắp chân cũng bị chém một nhát, nhưng điều đó chẳng hề ảnh hưởng tới hành động đi lại của anh. Đã từng bị thương quá nhiều rồi, từ lâu Đông Phương Hạ đã chẳng còn cảm giác gì nữa.
Tục ngữ nói, “một năm khởi đầu với mùa xuân, một ngày khởi đầu với sáng sớm”, buổi sáng không khí trong lành mát mẻ, Đông Phương Hạ cứ thế tựa vào lan can trên ban công, chìm vào dòng suy tư.
Mặc dù có năm tên sát thủ của Phong Ba rơi vào tay anh, nhưng ai biết bọn chúng có đồng bọn ở Yên Kinh hay không. Đoán chừng nhà họ Tư Mã, Tào Bang và Hải Bang cũng nhận được tin tức rồi, các lãnh đạo không để ý tới chuyện của thế giới ngầm Yên Kinh, vậy thì chẳng bao lâu nữa sẽ chính thức khai chiến.
Tào Bang và Hải Bang đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến này rồi, chỉ chờ đến lúc bộc phát, không có sự ràng buộc từ phía cấp trên, đó là điều không phải bàn cãi gì cả.
Bên phía Lang Quân, chắc chắn đám Dạ Ảnh, Dạ Phong và Hồ Ngạn Hạo cũng chuẩn bị xong hết rồi. Đông Phương Hạ sẽ không coi cấp dưới là bia đỡ đạn, nhưng vào những thời khắc then chốt, anh vẫn phải đưa ra sự lựa chọn để giành được lợi ích toàn cục. Huống chi lực lượng chủ chốt của Lang Quân phải tăng cường thực lực, chuẩn bị quyết chiến một trận cuối cùng với Tào Bang.
Có lẽ trong mắt người khác, Đông Phương Hạ rất tiêu sái, cuộc sống của anh hết sức thảnh thơi, nhưng ngoại trừ đám Tây Môn Kiếm, ai có thể hiểu được nỗi lo trong lòng anh. Hiện tại vẫn chưa thể nói trước được ai mới là người chiến thắng cuối cùng trong cuộc chiến này, nhưng Đông Phương Hạ tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng các anh em của mình.
Bởi vì quá trầm tư, Đông Phương Hạ quên đi thời gian, một lúc lâu sau, chuông điện thoại trong túi vang lên, kéo suy nghĩ của anh về thực tại.
Thấy là dãy số bên phía châu Úc, Đông Phương Hạ hơi nghi hoặc, ấn phím bắt máy. Vừa áp điện thoại vào tai thì đầu bên kia đã vang lên một giọng nói ngô nghê.
“Ha ha ha… Lão đại, thằng đệ này hâm mộ anh lắm đấy, sự sùng bái của tôi với anh cứ như nước sông cuồn cuộn không dứt!”, giọng nói của An Nhiên khá hưng phấn.
Thấy là giọng của An Nhiên, lại còn khen mình như thế, Đông Phương Hạ không hiểu gì cả, hằm hè nói: “Thằng nhóc, đến châu Úc rồi học được cái thói nịnh bợ này à? Nhưng mà nghe cũng sướng đấy”.
Câu ấy của Đông Phương Hạ khiến An Nhiên ở bên châu Úc suýt thì ngất xỉu: “Lão đại, ai lại đả kích người ta thế, tôi đang hâm mộ anh đó, có biết không?! Nhà họ Bek đứng đầu thế giới, trâu bò hơn cả sự tưởng tượng của tôi nữa. Phong cảnh ở đây, người ở đây, còn cả trang viên này nữa, to vãi đạn! Tôi chưa bao giờ thấy trang viên nào lớn như thế!”
“Đương nhiên rồi!”
Đông Phương Hạ đắc ý, nhớ lại trang viên của nhà họ Bek ở châu Úc, Đông Phương Hạ cũng rất hâm mộ, đồng thời nhớ từng nhành cây ngọn cỏ ở đó.
“Ha ha… Lão đại, tôi nói với anh nè, rốt cuộc tôi cũng gặp thần tượng của tôi rồi! Chị Bek Er thật sự là rất đẹp, rất gợi cảm! Lão đại, rốt cuộc mối quan hệ giữa anh và chị Bek Er là như thế nào vậy?”
“Thằng nhóc, những gì không nên tìm hiểu thì đừng có tìm hiểu. Đừng nghĩ cậu ở châu Úc thì tôi không làm gì được cậu, có tin tôi chỉ cần gọi một cú điện thoại là cậu sẽ lập tức tiêu đời không!”, Đông Phương Hạ nhịn cười đe dọa.
“Đừng mà, đừng mà… Lão đại, tôi sai rồi, tôi đầu hàng! Đầu hàng thật!”