Nghĩ đến sự phản bội của người phụ nữ năm đó, không chỉ có Đông Phương Hạ tức giận, toàn thân Dạ Ảnh cũng đầy sát khí.
“Vâng, Dạ Ảnh biết rồi! Nhưng, cậu chủ, phu nhân nói cô ấy không phải gián điệp, cô ấy phản ứng rất mãnh liệt! Cô ấy muốn gặp cậu, cô ấy nói có khả năng là âm mưu của người khác, chia rẽ hai người!”
“Hy vọng là vậy! Dạ Ảnh, cô mau chóng điều tra, xem xem rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở chỗ nào, chúng ta để lọt cái gì!”, lúc này, Đông Phương Hạ vẫn ôm một tia hy vọng cuối cùng.
“Tôi điều tra ngay!”
Dạ Ảnh quay người rời đi, Hoàng Vỹ Kỳ bước nhanh đến: “Huyết Lang, bị anh đoán trúng rồi! Quả nhiên người của Tào Bang đến chỗ chúng tôi!”
“Bao nhiêu người?”
“Không biết, Tây Môn nói, một đám đen xì!”, sắc mặt Hoàng Vỹ Kỳ rất khó coi.
“Làm theo kế hoạch ban đầu!”
Tây Môn Kiếm và Bạch Vỹ đưa đi một nửa số người, bây giờ phía Bạch Hổ Đường chỉ còn lại hơn hai trăm người! Từ thần sắc của Hoàng Vỹ Kỳ có thể thấy, chắc chắn Tào Bang có rất nhiều người.
Đại sảnh, các anh em vừa nãy còn cười đùa, bây giờ từng người đều tỏ thần sắc trầm trọng, trong tay mỗi người đều cầm đao thép sáng bóng. Ánh mắt cùng dồn về phía Đông Phương Hạ.
Đông Phương Hạ đi đến chính giữa phòng, nhìn ánh mắt phấn chấn của các anh em, thầm gật đầu! Sau đó, nói lớn: “Các anh em, Tào Bang hết lần này đến lần khác đến xâm phạm chúng ta, chúng ta không thể để mặc chúng ức hiếp! Sỉ nhục cái tên ‘Lang Quân’, mọi người biết nguồn gốc của cái tên ‘Lang Quân’ không?”
Các anh em cảm nhận được khí thế vương giả của Đông Phương Hạ tỏa ra, cũng không hỏi nhau, không thầm lẩm bẩm! Chỉ có, ánh mắt tràn đầy ý chí chiến đấu, đợi Huyết Lang của họ nói tiếp!
“Đó là vì, trong Lang Quân chúng ta, những anh em ở nơi đất khách quê người, hoặc đã chết trận thế hệ đầu tiên! Họ nằm gai nếm mật, tất cả cùng một lòng, thuận nước đẩy thuyền, biết mình biết ta, dạy Sói bắt cá, tự do đáng quý. Tôi biết có vài anh em có lẽ không hiểu lắm, vậy tôi giải thích cho mọi người!”
Khí thế của Đông Phương Hạ không thể ngăn cản, ánh mắt nhìn một lượt các anh em, nói: “Nằm gai nếm mật có nghĩa là, Sói sẽ không tấn công thứ gì mạnh hơn mình trong khi mình yếu ớt vì cái gọi là tôn nghiêm, nếu không thể không đối diện với thứ mạnh hơn mình, thì cả đàn sẽ tấn công, đây gọi là đàn Sói một lòng; thuận nước đẩy thuyền, sói biết dùng cái giá nhỏ nhất để đổi lấy hồi báo lớn nhất như thế nào, chứ không phải liều mạng mù quáng. Sói tôn trọng từng đối thủ, trước mỗi lần tấn công, Sói đều tìm hiểu đối thủ, chứ không coi thường địch, cho nên mỗi lần tấn công trong cuộc đời rất ít sai sót thất bại, đây gọi là biết mình biết ta. Dạy Sói bắt cá: khi Sói con có năng lực độc lập, Sói mẹ sẽ quyết định rời ra nó, vì Sói biết, nếu không làm được Sói, chỉ có thể làm con dê. Cho nên anh em Lang Quân chúng ta, khi gặp phải tập kích, tuyệt đối không thể từ bỏ các anh em yếu hơn. Sói sẽ không vì miếng thịt là miệng nhục mà không màng đến tôn nghiêm vẫy đuôi với chủ nhân, vì Sói biết, quyết không thể kiêu ngạo, nhưng không thể không có tự tôn, vì vậy có lúc Sói sẽ tự ngân vang bài ca tự do. Đây gọi là tự do đáng quý!”
Đông Phương Hạ nói tiếp: “Các anh em, sự hung tàn của Sói, chỉ nhằm vào con mồi; sự phối hợp ăn ý giữa sói với nhau trở thành nhân tố quyết định sự thành công của Sói. Bất kể làm việc gì, chúng có thể hoàn thành dựa vào sức mạnh của tập thể. Thái độ của Sói rất đơn thuần, đó chính là không ngừng khát khao thành công, tuy hiện tại Lang Quân chúng ta vẫn yếu, nhưng chúng ta có mục tiêu, đó chính là kim tự tháp của xã hội đen cả nước, vượt ra khỏi nước Z! Trong số phận của Sói, không có gì thay thế được tinh thần kiên trì bền bỉ, chính vì nó mới khiến Sói có thể sinh tồn trong mọi hoàn cảnh khó khăn, năng lực biến hóa kiểm soát của Sói khiến chúng trở thành một trong những động vật có sức sống mạnh nhất trên thế giới. Sói là một trong những động vật có tính trật tự và kỷ luật, thể hiện tinh thần đoàn kết cực mạnh, các anh em, hãy nói với tôi! Các anh là gì?”
“Sói… sói… sói!”
“Khẩu hiệu của chúng ta là gì?”
“Dạy sói bắt cá, đàn sói cùng một lòng!”
Lời nói của Đông Phương Hạ, khiến các anh em sôi sục nhiệt huyết, âm thanh phát ra trong lòng mỗi anh em, khí thế như sông núi! Lúc này, Vương Á Hổ khâm phục Đông Phương Hạ tận đáy lòng! Mấy người Hoàng Vỹ Kỳ, A Phi, trong ánh mắt từng người tràn đầy máu và nước mắt, mỗi người đều cảm thấy dòng máu trong cơ thể mình đang sôi trào.
“Tốt! Các anh em, bắt đầu nghênh chiến!”
Đông