Đông Phương Hạ cười gian, đi về phía Nam Cung Diệc Phi. Hai cô vợ chưa cưới gặp nhau, Đông Phương Hạ rất muốn biết bọn họ sẽ đối xử với anh thế nào.
Bốn người Đông Phương Hạ vốn đã thu hút sự chú ý của người khác rồi, bây giờ bọn họ đột nhiên đi về phía Nam Cung Diệc Phi, cánh đàn ông ở đây hết sức ghen tỵ.
Nam Cung Diệc Phi, Đông Phương Mịch Ngâm và Trương Hàm đang tươi cười nói chuyện với nhau trong đại sảnh. Mặc dù bọn họ đã miễn dịch với những ánh mắt ái mộ từ lâu rồi, nhưng sự thay đổi lúc này vẫn khiến bọn họ nghi ngờ.
Khi nhìn theo tầm mắt của mọi người, trông thấy Đông Phương Hạ và Thư Lăng Vy, mới đầu Nam Cung Diệc Phi hơi sửng sốt, sau đó đứng lên kéo ghế ra cho Đông Phương Hạ ngồi, vì thấy anh sắp chết mệt rồi.
“Lăng Vy, trùng hợp thật đấy, gặp các cậu ở đây”, động tác này của Nam Cung Diệc Phi khiến mọi người trong đại sảnh đồng loạt đổ dồn ánh mắt vào khuôn mặt anh tuấn của Đông Phương Hạ.
Ghê thật, một soái ca ngồi chung với sáu người đẹp, không biết thằng nhóc này là ai mà lại có diễm phúc như thế, mọi người âm thầm nghĩ.
Nhìn thấy Đông Phương Hạ, Đông Phương Mịch Ngâm bay thẳng tới, ngồi bên cạnh anh, vui vẻ nói: “Cuối cùng cũng gặp anh rồi!”
“Các em, cậu đây mệt chết rồi, không dâng trà mau lên!”
Đông Phương Hạ uể oải tựa lưng vào ghế, nhìn qua nhìn lại giữa Nam Cung Diệc Phi và Thư Lăng Vy, cuối cùng mới nói với Đông Phương Mịch Ngâm: “Anh còn chưa hỏi em đâu, đợt này em lẩn đâu mà chẳng thấy bóng dáng đâu cả”, dứt lời, Đông Phương Hạ nghi hoặc nhìn cô gái đáng yêu Trương Hàm.
Nghe thấy lời nói của Đông Phương Hạ, Thư Lăng Vy hất mặt sang một bên, không để ý tới anh. Nam Cung Diệc Phi thì gọi nhân viên phục vụ tới, bảo nhân viên bưng trà lên. Mặc dù không biết vì sao Thư Lăng Vy và Đông Phương Hạ lại ở đây, nhưng Đông Phương Hạ là chồng chưa cưới của cô, thấy Đông Phương Hạ mệt là cô cũng cảm thấy xót xa.
Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của anh mình, Đông Phương Mịch Ngâm kéo tay Trương Hàm, nói với Đông Phương Hạ: “Để em giới thiệu cho anh, đây là Trương Hàm, bạn cùng phòng của em, đồng thời cũng là chị em tốt của em!”, nói xong, Đông Phương Mịch Ngâm nói với Trương Hàm: “Hàm Hàm, đây là anh tớ, Đông Phương Hạ, sau này cũng sẽ là anh cậu!”
Trương Hàm không ngờ Đông Phương Hạ lại là anh của bạn mình, hơn nữa Đông Phương Hạ tới đây với một người phụ nữ khác, sao cô Nam Cung không tỏ vẻ tức giận gì cả.
“Mịch Ngâm, sao tớ không biết là cậu có anh thế?”, Trương Hàm nhìn Đông Phương Hạ trước, sau đó mới nhìn Đông Phương Mịch Ngâm.
“Hàm Hàm, anh ấy chính là người anh tớ kể là qua đời từ sáu năm trước ấy, nhưng chuyện này rất khó giải thích!”
“Ồ…”, Trương Hàm cái hiểu cái không, gật đầu rồi đứng lên nói với Đông Phương Hạ: “Anh Đông Phương Hạ.”
Đông Phương Hạ gật đầu, bây giờ anh đang rất mệt, không có sức nói chuyện với đám Trương Hàm.
Thấy thế, Nam Cung Diệc Phi nhỏ giọng hỏi: “Sao lại mệt đến mức này?”
“Đừng nói nữa, Thư Lăng Vy chơi anh đấy! Anh cảm thấy hai cái đùi của anh sắp gãy rồi đây!”, Đông Phương Hạ than vãn.
Nghe vậy, Thư Lăng Vy không vui, cô quay mặt sang, nhìn Đông Phương Hạ và nói với vẻ bất mãn: “Ai bảo anh keo kiệt như thế! Diệc Phi, đừng để ý tới anh ta, để anh ta mệt chết luôn đi!”
Nam Cung Diệc Phi mỉm cười lắc đầu. Lúc này, nhân viên phục vụ bưng trà tới cho Đông Phương Hạ. Diệc Phi rót một cốc, dịu dàng đưa cho anh: “Này, cẩn thận nóng!”
Thấy thế, Thư Lăng Vy ghen tỵ, nhất là khi thấy Nam Cung Diệc Phi dịu dàng với Đông Phương Hạ như thế, trong lòng cô ấy hơi khó chịu. Giờ khắc này, lòng háo thắng cũng bộc phát, cô bỗng phát hiện ra Nam Cung Diệc Phi yêu và quan tâm Đông Phương Hạ hơn mình.
Không được, cùng là vợ chưa cưới, không thể để Diệc Phi như thế, vợ chưa cưới của Đông Phương Hạ đâu chỉ có hai người họ! Cứ cái đà này, Đông Phương Hạ nhất định sẽ thương yêu Diệc Phi, coi nhẹ người không quan tâm anh, thế thì khác nào bị cho vào lãnh cung! Đoạt, đúng thế, phải đoạt với Diệc Phi, mặc dù là bạn tốt, nhưng không thể thua cậu ấy ở phương diện này được.