Mục lục
Huyết Lang báo thù - Đông Phương Hạ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tuy rằng kết quả như vậy cũng nằm trong dự đoán của Đông Phương Hạ, nhưng khi nó đến thật, anh vẫn không kìm được vui mừng. Chỉ có điều, anh vẫn tỏ vẻ do dự: “Lang Quân là dân xã hội đen, có rất nhiều kẻ địch, có thể hi sinh bất cứ lúc nào, các anh…”


“Chết vì anh em, chúng tôi không có gì tiếc nuối cả! Mong Huyết Lang đồng ý!”, người đàn ông dẫn đầu ngắt lời ngay khi Đông Phương Hạ còn chưa nói hết câu.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Đông Phương Hạ rất coi trọng tình anh em, nhìn những người đàn ông thà chết chứ không chịu tàn sát đồng đội trước mặt, anh càng thêm bội phục, bèn cúi người đỡ từng người một đứng lên.


“Được, tôi đồng ý với các anh! Sau này chúng ta chính là anh em, tuy rằng không thể để các anh giàu sang phú quý, nhưng chỉ cần tôi có một miếng ăn thì tuyệt đối sẽ không để các anh nhịn đói. Phải rồi, tên anh là gì?”


Câu nói ấy của Đông Phương Hạ tuy rất đơn giản, nhưng lại bao hàm tất cả, đồng thời cũng nhận được sự tán thành của tất cả những người lính xuất ngũ này. Bọn họ đều là những người xuề xòa, nếu nói hoa mỹ quá thì bọn họ sẽ cảm thấy dối trá.


“À, tên tôi là Bạch Vỹ, đây là Cừ Đại Pháo, anh em tốt của tôi”.


Người đàn ông cầm đầu cung kính nói, sau đó kéo một người đàn ông trong cả đám ra giới thiệu.


Đông Phương Hạ nhìn thoáng qua, Cừ Đại Pháo là người mạnh nhất trong năm người lính đặc chủng.


“Huyết Lang, tấm thẻ này anh cầm về đi, các anh em vừa gia nhập vào Lang Quân, chưa làm nên công trạng gì, nếu lấy thì chúng tôi sẽ bứt rứt lắm”, Bạch Vỹ trả lại thẻ cho Đông Phương Hạ.


Nghe vậy, đám Đông Phương Hạ hơi sửng sốt, không ai ngờ là Bạch Vỹ lại dứt khoát và thẳng thắn đến thế.


“Anh Bạch, Đông Phương Hạ này đã tặng đồ đi rồi thì sẽ không lấy lại. Cầm lấy đi, coi như chi phí chữa trị thương tổn cho các anh em”, dứt lời, Đông Phương Hạ quay sang nói với Tạ Vũ Thần: “Vũ Thần, bảo mọi người hậu táng mấy anh em đã qua đời”.


“Huyết Lang!”


Đám Bạch Vỹ cảm động, nhìn Đông Phương Hạ bằng ánh mắt ngấn lệ.


Đông Phương Hạ mỉm cười: “Đây là Tây Môn Kiếm - đường chủ của Thiên Lang Đường, đây là Tạ Vũ Thần - đường chủ của Huyền Vũ Đường trong Lang Quân; cô gái xinh đẹp này là vợ chưa cưới của tôi. Bạch Vỹ, Đại Pháo, mọi người làm quen với nhau đi”, đến đây, Đông Phương Hạ bắt đầu nói đùa.


Đám Bạch Vỹ đều đã được chứng kiến thủ đoạn của Đông Phương Hạ, tự nhiên nghe thấy Huyết Lang nói đùa, mới đầu bọn họ hơi sững sờ, sau đó đồng loạt cười chào hỏi Nam Cung Diệc Phi.


“Anh Tây Môn, võ công của anh rất lợi hại, đời này Bạch Vỹ rất ít bội phục ai khác, Huyết Lang và anh chính là hai người trong số đó”, Bạch Vỹ khoác vai Tây Môn Kiếm.


“Anh Bạch cũng chẳng kém cạnh gì, có thời gian chúng ta sẽ lại luận bàn với nhau, tiện thể nhờ Huyết Lang chỉ bảo thêm”.


“Được!”


Thấy đám Bạch Vỹ nhanh chóng hòa nhập vào Lang Quân, Đông Phương Hạ cũng mừng. Anh nói với Tây Môn Kiếm, bảo bọn họ chiêu đãi nhóm Bạch Vỹ cho tốt, sau đó dẫn Nam Cung Diệc Phi đi trước.


Đông Phương Hạ bị thương ở cánh tay, vậy nên lúc này đến lượt Diệc Phi lái xe. Về đến trong nội thành vẫn chưa hẳn là muộn, trên đường dành cho người đi bộ đầy những người thích sống về đêm, trước cửa các quán ăn thì còn đông hơn nữa.


Hôm nay Đông Phương Hạ mệt bã người luôn, anh lẳng lặng tựa lưng vào ghế, nhìn ra ngoài cửa xe.


Nam Cung Diệc Phi vừa lái xe, vừa lo lắng nhìn Đông Phương Hạ, máy chảy nhiều như thế, sắc mặt anh hơi tái.


Sau chuyện tối nay, cô đã thấy được một mặt khác của Đông Phương Hạ, đó chính là tàn nhẫn, may mà không gặp nguy hiểm gì, coi như trong cái rủi có cái may.


“Phải rồi, Đông Phương Hạ, chẳng phải lúc đầu anh muốn giết cả đám Bạch Vỹ sao, sao tự nhiên lại đổi ý?”, rốt cuộc Diệc Phi cũng hỏi ra sự nghi hoặc của mình.


Đông Phương Hạ rút ánh mắt về, khuôn mặt nhợt nhạt hơi ghé sang một bên, trầm ngâm rồi thản nhiên nói: “Đúng là anh muốn giết bọn họ, nhưng võ nghệ của bọn họ nằm ngoài sự tưởng tượng của anh. Tây Môn là cao thủ số một của nhà họ Bek, vậy mà Bạch Vỹ có thể đánh với anh ấy được lâu như thế, khiến anh phải đổi ý. Còn nữa, lực sát thương nhờ việc chiến đấu theo nhóm của năm người Cừ Đại Pháo quá mạnh, mặc dù hôm nay tốc độ của anh hơi chậm vì tiêu hao nội công, nhưng có thể chém anh bị thương cũng đủ để khiến người ta ngạc nhiên rồi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK